- Sao ngươi không ngăn ta lại?
- Nàng như chó điện dứt dậu, ta nào dám lại gần.
Cuối cùng, sau khi đền bù thỏa đáng cho họ, ta đưa nàng về Lưu gia.
- Thế tên công tử kia không cần ta phải đền gì à?
- Hắn ta bảo hắn không cần tiền của nàng nên không đòi bồi thường.
- Xem ra chỉ có gã ấy là người tốt.
– ta thở dài một hơi.
- Nhưng hắn bảo hôm nào gặp nàng, nhất định tát cho nàng lệch mặt.
Xem như ta chưa nói gì.
Nhưng ta vẫn không hiểu: Bình thường ta là con người hiền lành hiểu chuyện, sao có thể gây chuyện vô lý như thế.
- À, nói cái này ta mới thấy tội nghiệp cho gã đó.
Nàng bảo hắn có tướng đoản mệnh, trông rất ngứa đòn nên đánh hắn.
Kể ra hắn đúng là bất hạnh đấy, đã yểu mệnh sống chẳng được bao lâu mà nàng cũng không cho hắn yên ổn hưởng thụ.
Lát sau, cha ta quay lại phòng, Tử Mặc lại tránh đi.
Cha ta nói:
- Thủy Nhi, con cùng ta đi sang nhà nhị thúc.
- Có chuyện gì sao cha?
Bình thường ta rất ít khi qua lại bên đó, đối với nhị thúc cũng không mấy thân thiết, chỉ với biểu muội Lưu Nhiên là còn qua lại gần gũi.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì nhà ta và bên nhà họ cũng thường là không tiếp xúc.
Đừng hỏi tại sao, xét về tình hình kinh tế đã là kẻ trên núi cao, người dưới bể sâu rồi.
Cha ta lại bừng tỉnh như vừa nhớ ra chuyện gì:
- Ta quên mất lúc đó con còn ở kinh thành.
Lưu Nhiên biểu muội của con sắp được gả đi rồi.
Mà nói mới nhớ con ở kinh thành lâu như vậy mà không kiếm được chút đỉnh nào sao?
Nhiều khi ta thật hận cái trí liên tưởng phong phú này của lão già nhà mình, đẩy ta vào bờ nguy hiểm.
May mà ta nhanh trí lấp liếm:
- Lưu Nhiên sắp gả đi rồi, còn con vẫn phải giả làm nam nhi.
Cha à, con sẽ cứ thế này sao? Cả đời không lấy chồng sao? Sống cuộc sống của nam nhân sao?
- Con gái à, con nghĩ rằng con trở về bộ dạng nữ nhi thì sẽ lấy được chồng sao? Nam nhân người ta chỉ thích những cô nương xinh đẹp thôi! Đằng nào cũng không lấy được, thôi thì cứ sống kiếp của một trượng phu đầu đội trời chân đạp đất đi.
Cha ta cười đểu rồi phóng đi mất.
Phì.
Bộ dáng ta xinh đẹp thế này mà lão ta dám nói là ta xấu ư, đúng là không có mắt nhìn.
Tử Mặc từ hư không hiện ra, thì thầm vào tai ta:
- Nàng yên tâm đi, nếu nàng không gả được cho ai thì còn có ta đây.
Hãy gả cho ta.
Chẳng biết mùa xuân ấm áp, mưa bụi giăng khắp làng trên xóm dưới đã đi đâu, để lại đây ánh nắng mùa hạ như thiêu như đốt.
Ta hiếm khi mặc một thân áo lụa phẳng phiu, đứng trước dinh cơ của nhị thúc.
Không phải anh em như thể chân tay sao? Sao tay lại to hơn chân gấp mấy lần thế này, ta liếc nhìn cha ta, lão vẫn đang say sưa ngồi thẫn thờ.
Thở dài!
Đứng ngoài cửa viện đã nghe thấy tiếng của nha đầu Lưu Nhiên ầm ĩ bên trong:
- Phụ thân, tên họ Mộ ấy nổi tiếng lăng nhăng, há người lại để nữ nhi phải gả cho hắn, con không muốn! Con thà gả cho heo, cho chó chứ không gả cho kẻ không có chí hướng như hắn ta.
- Nhiên nhi, nhà ta và nhà họ Mộ có hôn ước từ lâu, với cả thằng nhóc Mộ Bạch ấy cũng khá lắm, con thử gặp nó xem, không như lời đồn đại đâu con!
- Phụ thân, không có lửa làm sao có khói.
Nếu người quyết như vậy, thì Lưu Nhiên con sẽ chết cho người xem.
Có vẻ Lưu Nhiên rất giận dữ, lao ra khỏi chính viện, vừa thấy ta đã nhào vào lòng, nước mắt nước mũi chùi hết vào y phục của ta:
- Biểu ca, muội không muốn lấy Mộ Bạch.
Ta đẩy muội ấy ra, chùi chùi y phục, cha ta đứng bên cạnh xen vào:
- Phản ứng dữ dội vậy, Tiểu Nhiên có ánh trăng trong lòng rồi sao?
Có ánh trăng trong lòng? Tình lang ấy hả? Ta bị lời nói này của cha làm cho giật mình, quay lại nhìn Tiểu Nhiên.
Muội ấy mắt vẫn còn ướt nhưng hai má lại ửng hồng.
Ánh mắt rũ xuống, hiển nhiên là đang xấu hổ:
- Bá phụ, lòng Tiểu Nhiên đã có công tử mà con thích, con không muốn lấy Mộ Bạch, kẻ mà con còn chưa từng gặp một lần, huống chi danh tiếng của hắn còn ô uế như vậy.
- Haizzz, lần này lão nhị quá vội vàng rồi.
Cha ta thở dài rồi rời đi.
Ta vô cùng tò mò với người trong lòng kia của biểu muội nên nhích lại gần hỏi:
- Người muội thích trông như thế nào vậy?
Biểu muội hơi đỏ mặt, lai nốt vết nước mắt nơi khóe mắt, muội ấy cười đầy thẹn thùng kể:
- Chàng ấy là một người vừa vui vẻ, vừa ấm áp.
Tối hôm đó muội đi mua trà ở cửa hàng nhà lão Trương.
Lúc về lại bị con Tiểu Hắc nhà lão ấy đuổi, suýt nữa thì bị cắn.
Lúc ấy, chàng đột nhiên xuất hiện, đánh cho con Tiểu Hắc một trận, còn nói "Nó muốn cắn nàng, đáng lẽ phải chu di.
Nhưng nàng lương thiện vậy, ta thiết nghĩ chỉ cần bẻ răng nó để nó không đi cắn người là được".
Chàng ấy quả thật định bẻ răng nó nhưng không biết làm sao con Tiểu Hắc này lại không có răng cửa..