Sáng nay ta vào yết kiến Đức Phi, định ôm trước 5 vạn.
Nhưng vừa mới đi đến cửa chính viện đã nghe thấy tiếng cãi nhau:
- Ngươi muốn ngôi vị Hoàng hậu.
Được.
Trẫm cho ngươi, ngươi muốn cái gì trẫm cũng cho ngươi.
Ngươi thu liễm lại cho trẫm.
Nói mới nhớ, tân đế lên ngôi đã được 5 năm mà vẫn chưa lập hậu, Đức Phi làm chủ hậu cung.
Lại nghe thấy Đức Phi hét lên, giọng điệu tang thương:
- Người cho rằng Sách Ngải ta muốn ngôi vị Hoàng Hậu sao? Đức Phi vốn là con của đương kim tể tướng Sách Lỗi *Sách Ngải có lẽ là tên thật của nàng* - nàng ta lại nói tiếp Người trước nay chưa từng biết thiếp muốn gì, càng không biết mình muốn gì.
Hoàng thượng, uổng cho người có con mắt tỏ tường cả thiên hạ.
Trong đoạn duyên phận này, người chỉ là một kẻ hèn mọn, hèn mọn đến tang thương.
Thảm cảnh của nàng ta cũng là do người mà ra, người thương tâm nỗi gì.
Không phải nàng ta không chịu đặt xuống mà là người cứ níu mãi không buông.
Người thậm chí còn không biết, ta mới là phi tử của người, không phải nàng ta.
Hạnh phúc hay hoàng vị cũng vậy thôi, ta không có được, nàng ta hay người cũng đừng hòng.
Ta nghe thấy có tiếng gương đồng nặng nè đập xuống đất, sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng, hoàng đế đùng đùng từ trong chính điện đi ra, cũng không nhìn thấy ta đang cúi đầu ở bên cửa.
Sau hắn lại là tên dạo nọ ta thấy trong phòng tắm? Tên yêu quái khoác trường kỷ màu tím, đi qua ta, giọng trầm khàn vang lên đầy tính cảnh cáo:
- Có những chuyện vẫn là không nên xen vào.
Ta ngẩng đầu, bóng hắn đã mất dạng.
Bằng bản lĩnh của một kẻ trên tường địa lý, dưới thông vũ trụ như ta thì tên yêu quái này nhất định vô cùng lợi hại.
Nhưng thế thì đã sao, mị lực của hắn còn kém xa 10 vạn kia nhiều lắm.
Ta mở cửa tiến vào, Đức Phi đang ngồi trên ghế gỗ, chén trà vỡ tan tành trên sàn gấm.
Nàng ta tràn đầy nộ khí, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn thấy ta, nàng ta hỏi thẳng:
- Ngươi thăm dò được gì rồi!
- Bẩm, trong Tinh Hải lâu quả thật có một thiếu nữ.
- Điều này bổn cung không cần ngươi phải nói, bổn cung chỉ muốn hỏi, trông nàng ta thế nào?
Ta thành thật miêu tả:
- Tóc đen như suối, được dùng trâm ngọc vấn lên trên cao, cao quý, xinh đẹp.
Dưới ánh trăng, hoa hải đường trên trâm ngọc như nở rộ.
Nàng ta vẫn luôn lẩm bẩm: "Ta phải đợi chàng tới".
Đức Phi bàn ta siết chặt, đứng lên đi về góc phòng, không biết lấy ở đâu ra một bức họa.
- Phải người này không?
Đúng là người mà ta đã nhìn thấy.
Ta kinh ngạc nhìn Đức Phi, một lúc sau mới trả lời:
- Đúng vậy!
- Được, đạo sỹ, vụ này ta giao cho ngươi.
Ngươi cầm 5 vạn đi, chờ giải quyết xong rồi, ta sẽ thưởng thêm cho, muốn bao nhiêu cũng được, ta chỉ có một yêu cầu, khiến cho nàng ta biến mất khỏi dương gian Đức Phi vừa nói, mắt vừa hiện lên vài tia phẫn hận.
Ta nhận lấy 5 vạn từ tay người hầu, do dự một lát rồi mới gật đầu.
Nét độc ác trên gương mặt Đức Phi như thủy triều rút lui, lại trở về bộ dạng lạnh lùng, cao ngạo.
Chắc chắn đây là một câu chuyện tình ái cẩu huyết đầy thương cảm nhưng ta chẳng có tâm tình đồng cảm hay tiếc thương, thứ duy nhất trên cõi đời này làm ta dâng lên cảm xúc xót xa chắc chắn chỉ có tiền mà thôi.
Đêm 15, trăng lạnh như sương.
Đã sang mùa xuân một nửa rồi song thời tiết vẫn giá lạnh, cung Tinh Hải không một bóng người càng trở nên u tịch.
Ta cầm theo đống bùa mà mình chuẩn bị, căng thẳng tiến vào.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thực nghiệm loại pháp thuật cao siêu này.
Mấy lần trước ta toàn diệt súc linh thôi, tát cho 2 cái là hồn phi phách tán.
Đến ngưỡng cửa, lại nhìn thấy thiếu nữ nọ, vẫn bóng lưng tịch mịch ấy, nàng nói:
- Vẫn không phải chàng, chàng không biết ta vẫn đợi chàng sao?
Ta đặt đồ nghề xuống đất, vừa loay hoay vừa nói:
- Chỉ có một mỹ nam đẹp như tượng tạc là ta thôi!
Nữ nhân quay lại tò mò nhìn:
- Ngươi làm gì vậy?
- Phá kết giới, bắt ngươi.
- Vô dụng thôi, ta đã ở đây 5 năm rồi, nửa bước cũng không dời, có nhiều kẻ giống như ngươi đến, cũng đều bó tay.
Thiếu nữ nói một hơi, hơi dừng lại, hét lên kinh ngạc, không đúng! Bọn họ đều không nhìn thấy ta! Sao ngươi có thể?
- Đừng so sánh ta với lũ phàm phu tục tử ấy.
Nói mới nhớ, ma nữ này, ngươi nói xem tài hoa như ta vậy liệu có mệnh bạc không?
Nữ tử cũng ngồi xuống đối diện ta, môi hơi nhếch lên, giữa ta và nàng là kết giới đang lưu chuyển:
- Ta không nhớ những chuyện của dương gian nhưng chữ tài hoa không được dùng cho ngươi đâu.
- Lời của kẻ đã chết ta không coi là thật!.