Ánh nắng ngày hè oi ả cả một vùng, kinh thành cũng không tránh khỏi cái nóng nực.
Qua ô cửa sổ nho nhỏ, Chiêu Diêu trèo qua lên cành cây, miễn cưỡng thấy được bóng dáng của Hải Không, còn có tiếng Chiêu Thái Phó đang nghiêm túc dạy bảo.
- Lòng quân, lấy nhân nghĩa làm cốt lõi lấy yên dân làm căn cơ.
Trung thần, lấy trung quân làm sinh mệnh, lấy lệnh quân làm lý tưởng.
Hải Không vẫn như thường ngày, ngoáy ngoáy tai, bộ dạng buồn ngủ còn Mạc Hòa bên cạnh lại nghiêm túc và chăm chỉ.
Hải Đường níu lấy vạt áo của Chiêu Diêu kéo kéo:
- Diêu tỷ, ta cũng muốn xem, ta muốn nhìn Mạc Hòa ca ca.
Chiêu Diêu thở dài, kéo nàng lên.
Hải Đường là cửu công chúa, vừa tròn 12 tuổi, kém nàng 1 tuổi.
Mạc Hòa bằng với Hải Không, năm nay vừa tròn 15 tuổi.
Chiêu Diêu là con của Chiêu Thái Phó, vì ngang tuổi với cửu công chúa mà được đưa vào cung làm đồng nữ của Hải Đường.
Mạc Hòa cũng gần giống như nàng, trở thành thân cận của Thái Tử Hải Không.
Mạc Hòa là con của chiến thần Mạc Viễn năm xưa.
Hắn kể ra thì chính là một kẻ bất hạnh, cha hắn hy sinh ở chiến trường, mẹ hắn vì đau khổ trước cái chết của cha hắn mà qua đời.
May sao Hoàng Đế rộng lòng, cho hắn nhập cung, nuôi dưỡng cùng Thái tử.
Hai chàng thiếu niên, tuy cùng tuổi, học cùng nhau, luyện võ công cùng nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Chiêu Diêu đang suy nghĩ thì nghe thấy tiễng nói có phần tức giận của Hải Đường.
- Ca ca lại ngủ gật rồi.
Ca ca thật không có tiền đồ.
Sao ca ca không học Mạc Hòa huynh cơ chứ.
Huynh ấy nghiêm túc vậy cơ mà.
Chiêu Diêu cũng nhìn vào, quả nhiên Hải Không đã ngủ gật, chàng còn chống cái bút lông lên, mặt úp trên trang sách, nước dãi làm trang sách ướt một nửa.
Chiêu Diêu không nhìn được bất cười.
Chiêu Thái Phó già nua nghe thấy vậy liền nhìn ra ngoài cửa, thấy con gái và Hải Đường cửu công chúa đang vắt vẻo trên cành cây.
- Chiêu nha đầu, sao con lại ở đây? Cả cửu công chúa nữa?
"Con muốn ngắm thái tử", Chiêu Diêu thầm nghĩ nhưng miệng lại không dám nói ra:
- Phụ thân, con muốn nghe phụ thân giảng bài, Cửu công chúa cũng vậy đó.
Hải Đường gật đầu chắc nịch.
2 bé gái liền cùng vào trong, ngồi ngay bên dưới Hải Không và Mạc Hòa.
Mạc Hòa liếc nhìn Hải Đường một cái rồi rũ mắt xuống, không nhìn Chiêu Diêu, Thái Tử Hải Không vẫn ngủ say như chết, Chiêu thái phó thấy vậy liền hét lên:
- Hoàng thượng giá đáo.
Hải Không lập tức bật dậy, cầm quyển sách giả bộ say sưa đọc.
Chiêu Diêu nhìn chàng, cười trộm, chàng còn cầm ngược sách kìa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 4 đứa trẻ năm nào đều đã trưởng thành.
Chiêu Diêu đã 17 tuổi, nàng không còn được nhập cung nữa nhưng thi thoảng Hải Không, Hải Đường và Mạc Hòa sẽ trốn ra khỏi cung đến thăm nàng.
Hải Không dù đã trưởng thành nhưng vẫn rất lười biếng, lúc nào gặp chàng cũng sẽ than:
- Chiêu Diêu à, cha muội ép ta như vậy.
Nương tử tương lai của ta rất đau lòng đó.
Những lúc đó, Hải Đường sẽ nói:
- 19 tuổi rồi mà chưa có Thái Tử phi, ca ca, nhất định là do huynh vừa lười vừa xấu, không ai thèm lấy huynh.
- Ta vừa lười vừa xấu sao? Hải Không quay sang hỏi Mạc Hòa, Mạc Hòa chậm rãi lắc đầu, Hải Không búng vào trán của Hải Đường một cái cười nói Thấy chưa, cả Mạc Hòa của muội còn phải thừa nhận độ quyến rũ của ta, nha đầu à!
Mặt Chiêu Diêu đỏ ửng.
Trong mắt của Chiêu Diêu, Hải Không chưa bao giờ là kẻ vừa xấu lại vừa lười như lời của Hải Đường.
Chàng giống như một tia nắng ngày hè, vừa ấm áp, vừa tinh nghịch, làm tan chảy nơi băng giá nhất của thế gian.
Chàng là một người tốt và lương thiện biết mấy.
- Chiêu tỷ tỷ thích ca ca của muội đúng không?
Bị Hải Đường hỏi, Chiêu Diêu nhất thời đỏ mặt, lại nghe thấy Hải Đường nói tiếp:
- Sau này muội gả cho A Hòa, tỷ gả cho ca ca, bốn chúng ta mãi mãi bên nhau.
Thất tịch năm đó, Chiêu Diêu gặp lại ba người họ trên con đường nhộn nhịp sắc hoa đăng của Thành Trường An.
Hải Đường một mình kéo Mạc Hòa đi mất, trước khi rời đi còn nháy mắt với Chiêu Diêu.
Chiêu Diêu nhìn họ hòa vào dòng người rồi mất hút.
- Hải Đường thích Mạc Hòa nhiều năm như vậy, huynh nói xem, Mạc Hòa có thích muội ấy hay không?
- Ừ! Giá như Mạc Hòa cũng thích muội ấy thì tốt rồi!
- Sao lại vậy! Chiêu Diêu không hiểu, nghi hoặc nhìn Hải Không, chỉ thấy chàng đang nhìn về một miền xa xăm, trong mắt như dư quang của hoa đang nở rộ.
- Có như vậy, ta mới có hy vọng.
Ta cũng thích một cô nương nhiều năm rồi, ta chưa bày tỏ vì ta sợ bị từ chối..