" Dừng lại, ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta sao?"
Quả nhiên có kẻ đuổi theo phía sau, người đuổi theo Dương Khắc Chân không phải là quân lính của Đại Nan mà chính là sát thủ làm việc dưới trướng của Thái Điệp Y. Dương Khắc Chân dừng ngựa, nàng loạn choạng quan sát sát thủ, quả nhiên tác dụng của xuân tình dược quá mạnh khiến nàng không tài nào nhìn rõ được vị trí mà nữ sát thủ kia đang đứng.
" Nếu kế hoạch thất bại vậy thì ngươi phải chết!"
Vừa dứt lời, nữ sát thủ đã dùng ám khí phi thẳng về phía Dương Khắc Chân, phi tiêu bạc tẩm đầy chất động chỉ cần sơ xuất va trúng e rằng thập tử nhất sinh. Hết cách, nơi rừng thiên nước độc này có kêu đến đứt quảng cũng không ai cứu giúp cuối cùng vẫn là tự mình cứu mình thôi. Dương Khắc Chân dùng hết sức lao về phía sát thủ áp chế, nếu là ngày thường chắc chắn những chuyện này với nàng chỉ dễ như trở bàn tay nhưng hiện tại Khắc Chân đã không thể tập trung, nàng vừa chế ngự được kẻ thù ngay lập tức đã bị ả phản công. Tay trái đã bị một đao tẩm độc làm cho tê liệt. Khắc Chân cố hết sức bóp lấy cổ ả giọng đầy dõng dạc.
" Cút đi, quay về nói với chủ tử của ngươi. Những gì mà ả làm với ta từng chút một ta đều sẽ tính hết lên người ả, còn nữa nhát dao này chính là câu trả lời nếu như còn ngoan cố đuổi theo ta!"
Dương Khắc Chân dứt khoát dứt dao độc đang găm trong tay trả ngược lại cho nữ sát thủ, con dao găm chặt đến xương tủy khiến ả đau đớn gào thét. Sát thủ của Thái Điệp Y nhìn Dương Khắc Chân dè chừng, ả lùi lại về sau rồi từ từ tẩu thoát. Dương Khắc Chân thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ màng vừa nãy là muốn diễn để dọa ả biết khó mà lùi Khắc Chân hiện tại đã không còn sức để chống lại bất kì thế lực nào nữa…
Dương Khắc Chân một mình dắt ngựa đi sâu vào rừng cuối cùng cũng có chỗ để nàng nghỉ chân. Khắc Chân cột ngựa ở gần đó, bản thân nàng tìm được một cái hang ở gần thác nước, đêm nay tạm tránh trước chờ trời sáng sẽ tìm cách khởi hành trở về Hàn Triều. Kiếm Hiệp Hay
Dương Khắc Chân đau đớn cởi bỏ y phục, vết thương ở cánh tay trái khi nãy đã lan rộng đến vai, Khắc Chân xé bỏ hỷ phục băng xung quanh ngăn cho vết thương trở nặng, một thân nữ tử ngâm mình trong suối thác dưới ánh trăng tỏ, tác dụng của xuân dược tình khiến khắp cơ nàng thể nóng rang, dù là suối thác cũng không thể thuyên giảm.
( Lộc cộc lộc cộc)
" Là ai đó? Kẻ nào đang nấp phía sau cây?"
Khắc Chân nghe thấy tiếng động, nàng nhanh nhẹn hụp toàn thân xuống suối cất giọng đầy hoảng hốt. Bóng người to lớn lấp ló trong rừng dần hé lộ dưới ánh trăng tỏ.
" A Chân một mình trong rừng ngâm suối cơ thể lại không mảnh vải như vậy chính là muốn mời gọi trẫm sao?"
Kẻ xuất hiện vừa rồi không ai khác chính là Hàn Vân Dung, từ sau khi biết tin nàng bị bắt hắn đã lên đường ngay lập tức ngày đêm không nghỉ không ăn dù một khắc chỉ hi vọng có thể tìm gặp được nàng, Hàn Vân Dung đuổi đến bìa rừng thì phát hiện có dấu tích của hỗn chiến, đi vào sâu hơn hắn nhìn thấy vết máu. Bản thân linh tính chẳng lành đã tìm theo vết máu đi sâu vào rừng thật không ngờ lại tìm gặp được Bách Hoa Phi của hắn ở đây.
" Hôn…hôn quân vô sỉ!"
Dương Khắc Chân ngượng ngừng dùng tay che chắn đôi gò bông đào, mặt đỏ ửng như quả cà chua mắng nhiết hắn. Dường như càng mắng hắn lại càng nhỡn nhơ, Hàn Vân Dung tiến đến suối thác gần hơn, hắn ngồi xổm xuống dùng tay nâng nhẹ làng tóc ướt của nàng…
" Nếu đã bị gắn mác vô sỉ vậy thì trẫm phải diễn cho trọn vai này rồi!"
“…”
Nhìn Dương Khắc Chân người đang run rẩy trong suối đáng thương, Hàn Vân Dung không nỡ tâm trêu chọc.
" Cầu xin trẫm đi, trẫm sẽ…"
" Cầu xin người…quay đi!"
Hàn Vân Dung chỉ định mượn cơ hội này mà thị uy với nàng nhưng thật không ngờ nàng lại thật sự mở lời với hắn. Nhìn Khắc Chân hay tay khốn khổ che chắn, ánh mắt lấp lánh như con cáo nhỏ đang cầu khẩn sự sống. Hàn Vân Dung bất giác ngượng ngùng, hắn dùng một tay che lấy biểu cảm trên gương mặt, tay còn lại nhặt y phục giúp nàng. Dương Khắc Chân bước lên nhanh chóng mặc lại y phục của mình, vừa mặc xong vốn định vào hang ngã lưng đã bắt gặp ánh mắt gian tà của hắn dán chặt vào người nàng tự bao giờ.
" Ngươi…ngươi… ngươi nhìn thấy cái gì rồi?"
" Cái gì cũng thấy, nàng muốn hỏi trẫm thấy cái gì?"
" Khốn nạn, hôn quân vô đạo!"
" Đa tạ!"
“…”
Hàn Vân Dung mỉm cười cợt nhã đáp lời, hắn trả lời bằng vẻ mặt đắt thắng như vừa mới lập được công lớn sau đó thản nhiên bước vào hang trước mặc cho nàng ngăn cản.
“Khoan đã… chỗ này là chỗ ta tìm, đi tìm chỗ khác mà ngủ!”
Tranh cãi cả đêm cuối cùng vẫn là không cãi lại hắn, Dương Khắc Chân chọn một góc khuất nằm yên tĩnh còn phần hắn thì giúp nàng tìm củi nhóm lửa sưởi ấm, hắn ngồi cạnh đống lửa an yên canh cho nàng chợp mắt.