Một Kiếp Nghiệt Duyên

Hàn Vân Dung nói xong không cần đợi thái hậu đáp lời đã trực tiếp dẫn Dương Khắc Chân bước ra khỏi cung Thái Hòa. Hắn đưa nàng trở về cung Mộc Đình, trong suốt một đoạn đường cả hai chẳng ai mở một lời nào, yên tĩnh đến lạ.

" Nương nương, người cuối cùng cũng trở về rồi… cổ người, cơ thể người bị sao thế này?"

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy chủ tử của mình đã ngay lập tức chạy bổ vào lòng nàng mừng rỡ, Tiểu Hoa vừa ngước nhìn Dương Khắc Chân lại phát hiện ra trên người nàng đều hằng nhiều những vết đỏ, hốt hoảng hỏi cho ra lẽ.

" Không có gì đâu, đêm qua tạm trú trong rừng khả năng là đã bị muỗi đốt, em đừng quan tâm nhiều mau chóng giúp ta pha ít nước ngâm mình đi!"

Dương Khắc Chân lúc này mới phát giác, nàng nhanh trí lấy tay che chắn những vết đỏ ửng ở cổ rồi di chuyển vào phòng tránh sự nghi ngờ của Tiểu Hoa.

" Dạ nương nương!"

( Muỗi rừng cắn vết to thật!)


Tiểu Hoa từ nhỏ đã bị đưa vào cung làm nô tì, những chuyện nam nữ thường tình này nàng ta cản bản không thể hiểu nên nếu để chuyện bại lộ chắc chắn sẽ gây ra phiền phức.

Tiểu Hoa giúp Dương Khắc Chân chuẩn bị bồn ngâm, bên trong bồn là nước ấm còn có cánh hoa hồng giúp tăng mùi hương của cơ thể. Tiểu Hoa nhã ý muốn giúp Dương Khắc Chân tắm gội nhưng bị nàng từ chối, lệnh cho tất cả lui ra chỉ duy nhất nàng ngâm bồn trong cung. Dương Khắc Chân cởi bỏ hết y phục, từ từ đắm mình trong dòng nước ấm, cánh hoa hồng đỏ vươn vải tham lam bám chặt trên cơ thể xinh đẹp của nàng. Dương Khắc Chân đưa tay với lấy chiếc gương được đặt cạnh đó rồi ngắm nhìn dung mạo của mình trong gương, nàng chạm vào tóc mình, má rồi đến môi, sau cùng chính là những dấu hôn đỏ rực mà Hàn Vân Dung để lại trên người nàng. Khắc Chân cười đến ngây ngốc, tất cả những điểm nàng sờ vừa này đều là những khu vực mà hắn đã đặt đôi môi của mình để đánh dấu lãnh thổ.

" Khắc Chân à Khắc Chân mày đúng là ngốc hết thuốc chữa mà!"

Sự việc của đêm đó từng chút từng chút một nàng đều ghi nhớ, nên trách nàng ngốc hay nên trách hắn ngốc đây khi không hề phát hiện ra xuân tình dược buổi tối hôm đó đã không còn tác dụng? Vốn dĩ những chuyện xảy ra đều là chính nàng tự cho mình một khắc buông bỏ hận thù đắm mình trong tình yêu với người mà nàng yêu thương nhất… suy cho cùng, xuân tình dược hết tác dụng hay Dương Khắc Chân tự nguyện dâng bản thân cho hắn suốt đời này hắn cũng sẽ không bao giờ biết được, không bao giờ…

" Tiểu Hoa, ta nhờ em một chuyện!"

Sau khi tắm xong, Dương Khắc Chân cuối cùng cũng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình thường ngày. Nàng nhanh chóng cho gọi Tiểu Hoa vào cung giọng đầy cấp bách.

" Nương nương có chuyện cần đến nô tì sao?"

" Em đi theo chỉ dẫn trên tờ giấy này đến ngõ của phố thì vào trong hỏi thăm một người tên Tạ Tiêu giúp ta!"

" Tạ Tiêu? Sao nô tì chưa từng nghe nương nương nhắc qua cái tên này trước đây!"

" Tạ Tiêu trước đây là một võ tướng đã từ quan, cũng là người dạy dỗ ta lúc nhỏ quan hệ thâm tình như ruột thịt, ta muốn tìm ông ấy để hỏi vài chuyện!"

" Dạ được nương nương!"


Tối hôm đó y theo lời của Dương Khắc Chân, Tiểu Hoa một mình khoát áo choàng đi theo chỉ dẫn để tìm tin tức của Tạ Tiêu. Có lẽ Dương Khắc Chân vốn đã tính đến bước đi này nên ngày nàng nhảy múa ở đại điện đã thừa cơ hội hắn đang cao hứng mà xin quyền tự do ra vào hoàng cung, quả nhiên khi Tiểu Hoa đi ra không một binh lính nào dám ngăn cản tuyệt nhiên mở đường cho Tiểu Hoa bước ra.

Tiểu Hoa đi đến ngõ của phố theo như lời chỉ dẫn của Dương Khắc Chân, nơi đây chỉ toàn là tệ nạn trong đầu Tiểu Hoa đã bắt đầu đặt nghi vấn liệu rằng người mà Dương Khắc Chân cần có thật sự ở một nơi như vậy.

( Cộc cộc cộc cộc)

*Kétttt

" Ai đó!"

Tiểu Hoa theo đúng lời chỉ dẫn gõ cửa một căn nhà mục nát ngay ngõ, kẻ vừa mở cửa khiến cho Tiểu Hoa suýt nữa kinh hoàng mà ngã quỵ, là một người đàn ông độ tuổi trung niên, người đầy hôi hám một bên mắt đã bị mất tay còn đang cầm một con gà vừa làm thịt dở.

" Ta… ta… ta đến tìm Tạ Tiêu xin hỏi có thúc ấy ở nhà không?"

Gã đàn ông trước mặt liền thay đổi thái độ ngay lập tức, hắn dùng đôi tay dính đầy lông và máu gà nắm lấy tay của Tiểu Hoa niềm mở cười nói.


" Haha, cô nương tìm ta sao. Ta là Tạ Tiêu đây cô nương muốn mua gà hay mua vịt?"

" Ông là Tạ Tiêu thật ư?"

Tiểu Hoa rút cái tay dính đầy máu của mình ra giọng đầy chất vấn.

" Tạ thúc xin thúc ra mặt cứu giúp,ta là nô tì của Bách Hoa nương nương phái đến!"

Tạ Tiêu vừa nghe xong liền tỏ rõ thái độ không hài hòng, hắn tức giận đóng sầm cửa lớn giọng đuổi Tiểu Hoa đi.

" Cút đi, ta không quen biết ai là Bách Hoa nương nương cả!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận