Đây là lần cuối cùng nàng dùng máu để nuôi dưỡng thân thể hắn, cũng là lần cuối cùng được đặt cách ở riêng với hắn trong một căn phòng. Dương Khắc Chân nhìn Hàn Vân Dung trìu mến, có lẽ đời này nếu hắn không gặp gỡ nàng đã không phải xui xẻo như vậy…
" Vân Dung à Vân Dung, cuối cùng chàng cũng sắp tỉnh rồi! Sau khi chàng tỉnh sẽ dự tính làm gì? Có tìm ta không? Còn ta… Thật ra ta cũng đã có dự tính riêng của mình rồi, ta định sẽ rời khỏi hoàng cung này âm thầm sống một cuộc đời mới… Vĩnh viễn rời xa chàng!"
Dương Khắc Chân là một kẻ nhát gan, tội lỗi mà nàng gây ra cho hắn vốn nên phải trả lại nhưng dù suy nghĩ thế nào tìm đủ mọi cách nàng vẫn không đủ can đảm để trả mạng, nhưng hoàng cung này lại chứa quá nhiều ký ức đau buồn đã chẳng thể nào giữ nổi nàng ở lại. Khắc Chân quyết định rồi, sau khi nghe tin hắn tỉnh lại nàng sẽ lập kế hoạch để rời khỏi hoàng cung, nhất định sẽ biến Dương Khắc Chân biến mất mãi mãi trong tâm tưởng của hắn. Nàng sống cuộc đời của nàng, hắn vui vẻ với cuộc sống của hắn, cả hai từ đây không ai nợ ai.
Trời đã vào đông rồi, tuyết rơi ngày càng lớn. Dương Khắc Chân tranh thủ nhìn ngắm dung mạo hắn lần cuối rồi rời đi. Hàn Vân Dung tuy chưa tỉnh lại hẳn, nhưng dường như lời nói của Dương Khắc Chân đã chạm vào trái tim hắn, khi nàng rời đi khoé mắt hắn cũng bất giác rơi lệ.
Dương Khắc Chân trở về cung Mộc Đình, Tiểu Hoa nhìn sắc mặt của nàng trong lòng đã bớt lo lắng, dáng vẻ tự do buông bỏ mọi hận thù của Dương Khắc Chân thật sự đã rất lâu rồi mới xuất hiện. Dương Khắc Chân ngồi trên ghế ngắm tuyết rơi ngoài vườn, tay cầm tách trà nóng chậm rãi thưởng thức. Mỹ cảnh này nàng phải tranh thủ ngắm bởi vì sau này sẽ không còn cơ hội nữa…
Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Dương Khắc Chân ngoài sân không nhịn được mà đem cho nàng áo choàng để giữ ấm, Khắc Chân nắm lấy tay Tiểu Hoa mỉm cười khẽ nói.
" Tiểu Hoa, có lẽ tối hôm nay chính là lúc thích hợp để rời cung. Em có muốn đi cùng ta không?"
" Chỉ cần là chủ tử thì dù đi đâu Tiểu Hoa cũng sẽ đi cùng!"
Dương Khắc Chân khẽ cười hài lòng, ít nhất trên đường đi của nàng dù đã không còn sự xuất hiện của hắn thì vẫn còn một Tiểu Hoa hoạt bát ở bên cạnh để bầu bạn, xem ra ông trời vẫn là không bạt đãi Dương Khắc Chân.
Tối hôm đó khi hoàng cung đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại cung Mộc Đình vẫn sáng đèn. Dương Khắc Chân châm một ngọn đuốc lớn nàng đốt rụi toàn bộ cung Mộc Đình, Dương Khắc Chân đốt từ trong đến ngoài viện, những chậu hoa Bách Hợp mà nàng vẫn trân quý tất cả đều bị ngọn lửa nuốt chửng. Sau đêm nay, trên đời này sẽ không còn một Dương Khắc Chân ngông cuồng, hoang dã nữa…
Tiểu Hoa đã đứng đợi sẵn, chỉ đợi Dương Khắc Chân xong việc cả hai sẽ trèo tường tẩu thoát nhưng Tiểu Hoa đã đợi được một lúc vẫn không thấy Dương Khắc Chân đi ra, Mộc Đình cung đã cháy đến mức sắp sập đổ Dương Khắc Chân cứ không ra như vậy sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa quân lính triều đình nhất định sẽ phát hiện chuyện này sớm thôi. Tiểu Hoa không nhịn được mà trở vào trong xem xét tình hình, cuối cùng cũng tìm gặp được Dương Khắc Chân đang loay hoay trong loan phòng.
" Chủ tử chúng ta phải đi thôi, sắp không kịp mất rồi!"
" Không được, nó mất rồi ta không thể tìm thấy nó!". Đam Mỹ Hay
" Mất? Cái gì mất chứ? "
" Là mảnh ngọc của chàng tặng ta, ta phải tìm gặp nó!"
Tiểu Hoa nhìn đôi tay đã phồng rộp vì nóng của Dương Khắc Chân đau lòng, dù đã cố hết sức để kéo nàng nhưng vẫn không thể. Dương Khắc Chân đã quyết sẽ ở lại để tìm mảnh ngọc thì không ai có thể lay chuyển nàng.
" Chủ tử, người tránh ra đi, cơ thể người chưa bình phục để em tìm giúp người!"
Nhận thấy cơ thể của Dương Khắc Chân đang ngày một yếu dần vì khói độc, Tiểu Hoa mạnh tay đẩy Dương Khắc Chân ra ngoài trấn an nàng liên tục, còn bản thân thì không ngại nguy hiểm để tìm mảnh ngọc cho nàng. Dương Khắc Chân bị Tiểu Hoa đẩy ra chợt bừng tỉnh, nàng vội lao vào ngăn cản nhưng bất thành, trần nhà đã bị cháy đến sập chặn tất cả lối đi đến loan phòng. Dương Khắc Chân bên ngoài chỉ biết ra sức gào thét, nàng liên tục bới móc đống đổ nát của Mộc Đình cung để tìm Tiểu Hoa nhưng không nghe tiếng vọng lại, đào bới đến sức cùng lực kiệt, mãi đến khi khói độc tràn lan khắp phổi nàng khiến nàng ngạt thở đến bất tỉnh…
( Bích Ngân Điện)
" Vân Ninh công chúa, không hay rồi. Cung Mộc Đình xảy ra chuyện rồi, nửa đêm đột nhiên bốc cháy. Dương Khắc Chân vẫn không biết sống chết!"
" Không thể nào…"
" Báo! Vân Ninh công chúa, hoàng thượng tỉnh lại rồi!"
Hàn Vân Ninh nửa đêm bị quân lính làm cho bừng tỉnh, hai tin chấn động đồng loạt truyền đến trong phút chốc thật sự không thể trở tay kịp.
" Thay y phục, đi đến Thái Thần Điện!"