Một Kiếp Người Của A Uyên

Diệp Tang che lại bụng đói bẹp, hắt xì một cái.
Bé vô cùng đáng thương nhìn anh: "Ba ba......"
Hoắc Nghiêu bất động thanh sắc nhăn mày, đánh giá hoàn cảnh âm lãnh chung quanh, khom lưng đem cô nhóc ôm lên, nhấc chân đi ra tầng hầm ngầm.
Nam nhân lãnh đạm dùng áo ngoài bao chặt cô nhóc trong lòng ngực, thanh âm bình tĩnh không có bất luận phập phồng gì hỏi: "Tại sao không ngủ được?"
Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ không chịu trả lời.
Trong lòng cô bé sáng như gương.
Nếu mình nói là vì đói bụng, tiện nghi ba ba khẳng định sẽ chê cười bé ~
Hoắc Nghiêu thấy bé không trả lời, lạnh như băng dắt khóe môi, lần thứ hai âm trắc trắc uy hiếp, "Không chịu nói? Tang Tang là muốn giống bị đánh giống như người đàn ông kia?"
Cô nhóc yên lặng nhớ tới bộ dáng thê thảm của Đoạn Đình Phàm nhịn không được liền giật mình, ủy khuất ba ba lắc đầu, nhỏ giọng mở miệng trong giọng nói còn mang chút nức nở, "Con, con đói......"
Ô ô ô.
Bé đói......
Hoắc Nghiêu đối diện cặp mắt mèo ướt đầm đề của cô bé, đáy lòng dâng lên vài phần mềm lòng khác thường cùng quỷ dị, nam nhân không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi hơi lạnh lùng, đáy mắt loé lên nguy hiểm, "Bọn họ chưa cho con cơm ăn?"
Diệp Tang liên tục lắc đầu, gắt gao ôm chặt cánh tay của tiện nghi ba ba, xem bộ dáng âm trắc trắc muốn kiếm chuyện của anh, tức khắc bất chấp mặt mũi, nhỏ giọng mở miệng giải thích nói: "Không, không phải."
Tiểu gia hỏa thấp đầu nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: "Là Tang Tang không ăn no......"
Hoắc Nghiêu: "......"
Trợ lý Triệu: "......" Phụt.
"Cho nên con liền xuống dưới ăn vụng?" Nam nhân nhìn tủ lạnh bị mở ra, khóe môi kéo ra cười như không cười.
Diệp Tang mềm ba ba nhìn anh, cố chấp lặp lại hai chữ: "Con đói."
Cũng được.
Đói.
Hoắc Nghiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn trợ lý Triệu cười đến ngửa tới ngửa lui, chợt yên lặng xoa đầu tiểu gia hỏa, một bộ dáng biểu tình thẳng nam lên tiếng, "Hiện tại quá muộn, ăn cái gì cũng sẽ dễ dàng béo."
Anh cực kỳ tàn nhẫn nhìn cánh tay nhỏ như củ sen của tiểu gia hỏa, vô tình nói:
"Con đều béo đến như vậy."
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang hiện lên một trận mờ mịt.
Bé ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, trong đầu chỉ còn lại một chữ "Béo"
Béo......
"Oa --" tiểu gia hỏa nước mắt nháy mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, ủy khuất khóc lên.
Bé mới không phải tiểu mập mạp!!
Trợ lý Triệu nghe xong câu kia ý cười cương, hơi hơi trừng lớn mắt chấn động nhìn về sếp nhà mình.
Cậu tựa hồ......
Rốt cuộc biết được lý do mà sếp nhà mình độc thân hơn hai mươi năm.
Người ta vẫn là đứa bé năm tuổi a!!!
Sếp a!! Mời đình chỉ biểu tình thẳng nam của ngài.
Hoắc Nghiêu cũng bị tiếng khóc đột nhiên không kịp phòng ngừa của cô bé làm anh phát ngốc.
Đợi một hồi lâu, rốt cuộc cô bé khóc đủ rồi liền thút tha thút thít hít hít cái mũi, đầu nhỏ yên lặng chôn ở trong lòng ngực ba ba bắt đầu mệt rã rời.
Cả một ngày trời cho dù là người lớn cũng mệt mỏi, huống chi đây vẫn là đứa bé năm tuổi.
Tựa như con mèo sữa mềm mụp nằm ở trong ngực, làm nam nhân lãnh ngạnh tâm không biết vì sao bỗng nhiên mềm một chút.
Anh đem người ôm đến trên giường trầm mặc cho người ta đắp chăn, lúc này mới thật dài thở ra một hơi, chỉ cảm thấy ở chung một buổi trưa cùng con gái, quả thực so với gia tiếp cùng đám cáo già ở trên thương trường kia còn mệt hơn.
Quả nhiên, khuê nữ gì đó chính là phiền toái.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng nghĩ.
Lúc anh chuẩn bị đi ra ngoài, tiểu gia hỏa đang ngủ kia đột nhiên mở mắt ra, lôi kéo cánh tay anh, đột nhiên không kịp phòng ngừa đứng dậy, mềm mụp hôn anh một ngụm, "Ba ba, ngủ ngon."
Hoắc Nghiêu: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui