Một Kiếp Vấn Vương


Ngày tháng dần trôi qua, Triệu Lan Vy cũng đã ở đây được gần một tháng rồi, cô cũng đã bắt đầu quen với cuộc sống của một người hầu.
Cũng sau vụ việc lần trước, dì Mỹ đã rút kinh nghiệm không phân công Triệu Lan Vy dọn bữa sáng nữa, để tránh tình huống tương tự lặp lại xảy ra, dì Mỹ đã phân công cho Triệu Lan Vy lau chùi nhà cửa.
Công việc này có vẻ khiến Triệu Lan Vy thích thú hơn vì cô là một người rất hiếu động, không bao giờ chịu đứng yên lặng một chỗ cả, với lại điều quan trọng hơn đó là cô sẽ không phải chạm mặt của Trác Duệ Quân.
Công việc dọn thức ăn lên tuy nghe qua có hơn nhàn nhã thật, nhưng lúc dọn thức ăn lên sẽ không tránh khỏi việc chạm mặt của Trác Duệ Quân, mà cô lại rất sợ ánh mắt của Trác Duệ Quân khi nhìn cô lắm.
Đôi mắt đó rất kỳ lạ, một sự kỳ lạ khó hiểu, mà Triệu Lan Vy không thể nào giải thích được, hễ mỗi lần bắt gặp ánh mắt đó thì trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
" Giao cho cô việc lau chùi này, trông cô có vẻ thích thú quá nhỉ? "
Dì Mỹ từ đằng xa bước lại chỗ Triệu Lan Vy giám sát cô làm việc.
Triệu Lan Vy quay sang nhìn dì Mỹ, tươi cười nói.
" Dạ, công việc việc lau chùi này phù hợp với con hơn là dọn thức ăn kia nhiều.

"

" Ừ, cô lau chùi ở đây xong thì đi qua khu nhà chính lau chùi cửa sổ, cửa ra vào ở bên đó, nếu lau không tới thì bắt thang lên lau.

"
Triệu Lan Vy gật đầu nói.
" Con biết rồi, dì Mỹ không cần lo đâu con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

"
" Tôi sợ câu này của cô quá rồi! Lần trước cũng nói là sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, cuối cùng thì sau? Suýt chút nữa đã khiến tôi bị vạ lây theo cô.

"
Triệu Lan Vy gãi gãi đầu, ngại ngùng nói.
" Lần đó đâu phải tại con đâu dì.

"
Dì Mỹ nghiêm mặt, gương mặt người phụ nữ đã lấm tấm những nếp nhăn do thời gian để lại có hơi cau nhẹ, khiến Triệu Lan Vy sợ hãi liền im lặng không dám biện minh nữa.
" Tôi đi kiểm tra mà thấy cô lau chùi không sạch, đến lúc đó đừng trách tại sao tôi khó khăn biết chưa? "
Triệu Lan Vy gật đầu, đôi mắt dõi theo bóng lưng dì Mỹ đang đi rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lau chùi ở khu nhà phụ xong, Triệu Lan Vy qua khu nhà chính tiếp tục lau chùi.

Lúc đầu, Triệu Lan Vy lau chùi bàn ghế và cửa sổ ở phòng khách, công việc của cô rất suôn sẻ, vì chỉ lau ở dưới thấp cô đều có thể lau được, nhưng đến cửa chính thì cô có hơi gặp khó khăn.


Triệu Lan Vy chỉ cao có 1m 52, còn cái cửa thì lại cao hơn ba, bốn mét.

Cô chỉ có thể lau được ở dưới thấp còn ở trên thì hoàn toàn không với tới.

Cô mà không lau chùi sạch sẽ toàn bộ thì thế nào dì Mỹ cũng sẽ mắng cô một trận cho mà xem, nên Triệu Lan Vy hết cách chỉ có thể đi lấy cái thang để leo lên.
Mà cái thang này nó cũng lạ lắm, nó cứ rung lắc chứ không đứng vững như mấy cái thang bình thường.

Nhưng xung quanh đây chỉ còn có mỗi cái thang này thôi, mấy cái thang bình thường thì bị những người hầu khác lấy đi hết rồi, chắc cũng vì thế này nên nó mới đến lượt cô sài.
Triệu Lan Vy cũng khó khăn lắm mới có thể leo lên cái thang để mà lau chùi, cô cũng không dám cử động mạnh vì sợ cái thang sẽ ngã xuống.
Lúc này, Trác Duệ Quân trở về nhà, từ sáng sớm Trác Duệ Quân đã có việc phải ra ngoài, đến bây giờ mới về đến nhà.

Đôi chân dài đều đặn bước từng bước lớn, mỗi bước đi đều mang một sự khủng bố đến hãi hùng khiến người khác không rét mà run, cứ mỗi bước đi của hắn ta là sẽ có một người hầu cúi đầu xuống cung kính một câu " chào ông chủ ".
Nhưng bước chân đó đột nhiên dừng lại trước cửa ra vào ở khu nhà chính, lý do là bởi vì cái thang của Triệu Lan Vy chắn hết hai phần ba cửa.
" Chào ông chủ.


"
Triệu Lan Vy từ trên thang nhìn xuống, thấy Trác Duệ Quân đang đứng ở dưới liền ngại ngùng chào.
" Bước xuống! " Trác Duệ Quân lạnh lùng nói.
Triệu Lan Vy ý thức được chiếc thang của cô đang ngán đường của Trác Duệ Quân liền gấp gáp bước xuống để dọn cái thang qua một bên.

" Ông chủ chờ một chút, tôi sẽ xuống liền… Á! " Triệu Lan Vy vừa nói vừa nhìn Trác Duệ Quân, chân thì bước xuống thang, nhưng cũng vì bước quá vội nên cô đã bước hụt chân.
Triệu Lan Vy từ trên thang cao ngã xuống nhưng ngã xuống đâu không ngã lại ngã xuống trúng vào người Trác Duệ Quân đang đứng ở dưới.
Cả người Triệu Lan Vy nằm đè lên người của Trác Duệ Quân.
Ngã xuống trúng người của ông chủ thật sự là một nỗi khiếp sợ lớn rồi, đằng này sự khiếp sợ còn nhân đôi lên khi đôi môi của Triệu Lan Vy lại vô tình chạm vào đôi môi của Trác Duệ Quân.
Hai người nằm dài dưới đất, môi thì dán chặt vào nhau không một khe hở khiến ai nấy ở đây nhìn thấy đều bị sốc đến tận óc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận