Một Kiếp Vấn Vương


Trong một khoảnh khắc tiếng súng kinh hoàng lại vang lên, tim cô nhưng ngừng đập, trời đất như sụp đổ trước mắt cô.

Lúc này cô chỉ biết gào khóc.
Trong màng đêm u tối, tiếng súng kinh hoàng hoà vào âm thanh gào khóc bất lực, tuyệt vọng của cô gái trẻ khiến ai nghe được cũng không khỏi khiếp đảm, sợ hãi.
Nước mắt của cô chảy dài ướt đẫm cả áo sơ mi của Trác Duệ Quân, cô dùng hết sức lực yếu ớt của mình đấm thật mạnh vào lưng của hắn.

Nhưng với sức lực yếu ớt của mình cô chỉ có thể trơ mắt đứng mình ba của mình bị bắn chết ngay trước mặt mà chẳng thể làm được gì.
Nhìn thấy cô khóc như thế, lòng hắn đau đớn khôn xiết, nhưng hắn không thể vì cô mà tha cho ông ta, tha cho kẻ đã giết chết cả gia đình hắn được, ông ta phải trả giá về những gì mà ông ta đã gây ra.

Trác Duệ Quân thì thầm vào tai cô, giọng đầy oán hận.
" Ông ta đáng phải chết, em có hiểu không? "
Hiểu gì chứ?

Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu lời của hắn nói.
Cô chỉ biết rằng, ông ấy là ba của cô là người đã sinh ra cô, ông ấy chính là người yêu thương cô nhất thế gian này.
Vì thế, cô không cho phép bất kỳ ai làm hại ba của mình cả.

" Đem xác của ông ta ra khỏi đây! " Trác Duệ Quân ra lệnh cho đám thuộc hạ.
" Không được…" Triệu Lan Vy liền gào lên, ngăn cản họ lại, cô không cho phép ai mang ba của cô đi.
Nhưng đều vô ích cả, trong lâu đài Nam Cung này tiếng nói của cô chẳng hề có giá trị gì, mà là người đàn ông trước mặt, hắn ta mới có quyền ra lệnh, mệnh lệnh của hắn không ai được phép cải lại.
Trác Duệ Quân ôm cô chặt hơn, cúi đầu xuống hôn lên mắt của cô.
Khi xác của Triệu Việt đã được đem ra ngoài Trác Duệ Quân mới buông lỏng bàn tay.

Triệu Lan Vy liền đẩy hắn ra, vội vàng chạy ra ngoài để đuổi theo đám người đang mang xác của ba cô đi.
Nhưng Trác Duệ Quân đã ôm cô lại, eo của cô bị hắn siết chặt, cả gương mặt hắn tuấn vùi sâu vào hõm cổ trắng nõn của cô, bất lực nhìn cô gào khóc.
Triệu Lan Vy bây giờ chỉ biết vươn tay ra, như muốn bắt lấy một thứ gì đó trong khoảng đen tĩnh lặng ngoài kia.

Có thể cô đang muốn giữ lấy là cái xác lạnh lẽo của ba mình, cô không cho bọn họ mang ba của cô đi, nhưng cũng có thể thứ mà cô muốn nếu kéo lại chính là thời gian, nếu được quay trở lại cô sẽ không bao giờ đem lòng yêu người đàn ông độc ác này nữa…không bao giờ yêu hắn nữa!
Cô muốn tiến về phía trước nhưng cả cơ thể người đàn ông đó ôm chặt lấy.
Lúc bấy giờ, Triệu Lan Vy xoay người lại, đẩy hắn ra.
" Đồ giết người! Anh giết chết ba của tôi, trả mạng lại đây…" Cô hét lớn.
Triệu Lan Vy nắm chặt lấy vạt áo Trác Duệ Quân mà gào khóc nức nở:" Trả ba tôi lại cho tôi!" Bàn tay cô liên tục đấm vào ngực hắn, đấm đến mức cả bàn tay đều đỏ ửng lên, nhưng kỳ thực lại chẳng thấy đau.
Trác Duệ Quân đứng im để mặc cho cô đánh.

Cả người cô lúc này mềm nhũn như nước, mà ngã quỵ xuống rồi ngồi bệt dưới sàn.
Bây giờ đây, hắn hiểu được nỗi đau của cô đang trải qua.

" Vy …." Hắn gọi khẽ tên cô.
Trác Duệ Quân ngồi xuống bên cạnh Triệu Lan Vy, đưa tay lên định lau đi nước mắt cho cô nhưng lại bị cô gạt tay hắn ra.
" Đừng đụng vào tôi! "
Trác Duệ Quân nhìn cô, gương mặt vẫn lạnh lẽo không đổi.
" Tôi biết bây giờ em rất hận tôi, nhưng đây là cái giá ông ta phải trả vì đã giết chết cả gia đình của tôi, đó là báo ứng mà ông ta phải chịu.

"
Đôi mắt ngấn lệ của Triệu Lan Vy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông ở trước mặt.
Cô lắc đầu.

Cô không tin, ba của cô sao lại có thể là một kẻ giết người được chứ?
Ba của cô là người hiền lành, nhân hậu ông ấy không bao giờ có thể là một kẻ giết người máu lạnh được.
Hắn ta đang nói dối, hắn đang lừa cô, cô sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa.
" Tôi biết em sẽ không tin lời tôi, nhưng đó là sự thật.

"

" Không! Anh nói dối… anh là kẻ nói dối, tình yêu của anh cũng giả dối như anh vậy, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu! " Triệu Lan Vy hét lớn, đẩy Trác Duệ Quân ra, vì cô không muốn nghe những lời của người đàn ông này nói nữa.
Đột nhiên, bàn tay của Trác Duệ Quân để sau gáy của cô, dùng một lực không hề nhẹ kéo cô lại gần hắn.

Trong phút chốc, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau đớn truyền đến từ bàn tay của hắn.
Hắn gằn từng chữ một, dáng vẻ lúc này trông vô cùng đáng sợ.
" Từ trước đến giờ, bất kỳ ai cũng có thể nghi ngờ tôi, tôi không quan tâm, bởi vì họ chẳng là gì ở trong mắt của tôi cả, còn em thì không được phép nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho em, em có hiểu không, Triệu Lan Vy! "
Triệu Lan Vy còn chưa kịp đẩy Trác Duệ Quân ra thì môi của người đàn ông đó đã đặt lên môi cô, nụ hôn điên cuồng, ngấu nghiến, chỉ hận một nỗi không thể hoà tan cô cùng với hắn.
Từ xưa đến giờ bất cứ thứ gì Trác Duệ Quân muốn đều sẽ bằng mọi cách chiếm lấy cho bằng được, cho dù cô có muốn hay không cũng không thể nào chống lại được hắn ta, bởi vì hắn ta là Trác Duệ Quân, là kẻ tàn nhẫn và máu lạnh.
Rồi Triệu Lan Vy bị Trác Duệ Quân kéo vào trong phòng.

Dù cô vùng vẫy cỡ nào cũng không thể ngăn được sự điên cuồng của người đàn ông đó ở trên người cô, cuối cùng cô khóc đến kiệt sức mà ngất đi trong sự giày vò của hắn.
Giọt nước mắt của cô gái ấy vẫn còn đọng lại trên má, Trác Duệ Quân đau lòng, khẽ hôn lên mắt cô, đầu lưỡi vương ra nuốt trọn giọt nước mắt mặn chát ấy vào trong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận