Cửu Vân ngồi trong công ty cả ngày, vẫn không nuốt trôi được cục tức, siết chặt trong tay đống tiền lẻ mà Viên Dao đã đặt trên bàn như để thỏa nỗi thù.
“Chủ tịch, ngài có yêu cầu gì sao ạ?”
Thư ký bước vào, thận trọng hỏi ý.
Ai mà chẳng biết khi vừa xuất hiện, chủ tịch Phó trưng ra bộ mặt cấm ai tới gần, thậm chí còn liệt kê hết toàn bộ yếu điểm trong bản kế hoạch của các bộ phận và bắt phải làm lại ngay lập tức.
“Chiều nay tôi muốn ra về sớm.” Anh gõ tay lên bàn.
“E là không được.
Chiều nay chúng ta có cuộc họp với cổ đông nước ngoài rất quan trọng, sau đó là triển khai chiến lược quảng bá mới ạ.”
“...!Ừm, cậu ra ngoài đem hết tài liệu đó vào đây.”
Thư ký nghệch mặt, nhưng vẫn làm theo ý của Cửu Vân.
Cậu dùng chiếc xe đẩy vào ba chồng tài liệu nặng ký.
“Toàn bộ ở đây sao?”
“Vâng.”
“Được rồi, cậu đi làm việc của cậu đi.”
Cửu Vân cúi đầu vào làm việc, buổi trưa gặm sandwich tiếp tục duyệt dự án, cuối cùng đã có thể hoàn thành sớm hơn ba tiếng.
Anh không nói nhiều, khăng khăng cầm áo vest đi thẳng xuống nhà xe mà đi tìm người cả ngày ở trong tâm trí anh.
Cửu Vân dừng lại trước cửa tiệm Vĩ Ái, ở trong xe nhìn vào bên trong có thể thấy rõ Viên Dao đang cầm lấy điện thoại thất thần.
Anh không biết cô đang xem cái gì nhưng từ chiếc lưng khom xuống cũng hiểu rõ tâm trạng cô không hề tốt.
Như vậy thì anh càng hưng phấn khi chọc tức cô.
Cửu Vân vui vẻ trở lại vào lúc thấy gương mặt Viên Dao hoảng hốt bắt gặp anh đứng bên ngoài cửa kính.
Anh còn lịch sự vẫy tay, sau đó thay đổi trở thành cái ngoắc tay ra lệnh.
Viên Dao vô thức lắc đầu trước nguy hiểm kề cập, nào ngờ tới càng lúc càng thấy Cửu Vân đến gần, rồi thẳng thừng đi vào cửa tiệm, còn chơi chốt cả cửa.
“Đã hết giờ làm việc rồi thưa quý khách.” Cô cứng miệng hạ lệnh đuổi anh.
Cửu Vân mặt dày kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
“Vậy thì càng tốt.
Tôi đến đây để tính sổ với em.”
Cửu Vân học bộ dạng hùng hổ của Viên Dao đợt trước, trong túi móc ra bốn trăm mười chín nghìn lẻ tẻ rồi đặt lên bàn.
“Ý em là gì hả?”
“Ừ thì… ý tôi như chú đang nghĩ.” Cô lặp lại câu nói lúc trước từ anh.
Nếu theo đúng kịch bản, anh sẽ quăng tiền vào mặt cô, sau đó sẽ bảo mong rằng không cùng cô có bất kỳ dính dáng nào.
“Nhưng như vậy em đi ngược lại với hợp đồng rồi.” Anh bắt chéo chân, lấy ly nước mà cô đang uống, rất tự nhiên mà chạm môi vào nơi cô vừa đặt qua.
“Hợp đồng?” Cô ngơ ngác, muốn giật lấy cũng không nhanh bằng anh.
Cửu Vân lấy ra bản hợp đồng tình nhân, mỉm cười duyên dáng.
“Theo hợp đồng nói, em cung cấp việc ấm lòng ấm giường cho tôi, còn tôi mới là người chi tiền chi quyền.”
“Chú…”
Viên Dao nghiến răng, nhưng tiếng thông báo từ điện thoại lại khiến cô dừng lại câu nói.
Người trước mặt chính là người chú mà Trình Trí ái mộ, cũng là người lấy đi lần đầu của cô.
Nếu cô ở bên cạnh anh như vậy đồng nghĩa cô sẽ khiến người yêu cũ một phen sợ mất mật.
“Chú có chắc chú sẽ giúp tôi đạt những gì tôi muốn chứ?”
“Nếu không phải là chuyện phạm pháp, hay lên vũ trụ, hay xuống đáy biển thì tôi đều có thể đáp ứng em.” Anh nhún vai: “Tuy nhiên quy tắc ở đây chính là không một ai được đem lòng yêu đối phương.
Nếu em yêu tôi, hợp đồng sẽ lập tức bị hủy bỏ và cũng không có chuyện níu kéo gì ở đây cả.”
Viên Dao gật đầu, cô cũng không muốn yêu đương nhanh như vậy, hiện tại cô chỉ cần một chỗ dựa để chơi chết người yêu cũ.
“Chú yên tâm.
Tôi sẽ làm theo đúng hợp đồng.”
Cửu Vân khá hài lòng với cách hành xử của Viên Dao, chợt nhìn thấy miếng băng keo ngay cổ thì liền đưa tay chạm lên đó.
“Chú định làm gì?” Cô hốt hoảng rụt cổ.
“Ấn ký cho việc hợp tác vui vẻ.”
Anh trầm giọng, tay gỡ lấy thứ ngăn cản, rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên dấu đỏ sặc sỡ cũ.
Hơi thở nóng ấm khiến trái tim cô thổn thức.
“Đi ăn thôi.”
Cửu Vân nở nụ cười hả hê, sau đó lên tiếng kêu Viên Dao dọn dẹp cùng anh ra ngoài.
Lúc anh mở cửa xe chờ cô bước lên thì cô bất ngờ đóng lại, nắm lấy tay áo anh mà mỉm cười ẩn ý.
“Tôi đưa chú đi ngao du thiên hạ.”
“Là sao?”
“Đi ăn lề đường thôi.”
Cửu Vân nhìn quầy hàng ở góc đường, trông hơi xập xệ nhưng lại khá đông đúc, có điều anh từ lúc nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, thử hỏi làm sao chịu nổi việc ngồi ở nơi không được đánh giá năm sao chứ.
“Tôi không thiếu tiền.
Chúng ta đi chỗ khác.”
“Không được, chú bảo chú chiều theo ý tôi mà.”
Viên Dao lắc nhẹ tay Cửu Vân, môi hơi chu lên nũng nịu.
“Tôi đang nghĩ tới việc hủy hợp đồng…”
“Không được đâu nha.
Bút sa gà chết.
Chú định sẵn phải thực hiện đúng trách nhiệm của mình rồi.”