Cửu Vân đứng tại chỗ không có ý định sẽ ngồi xuống.
Mà Viên Dao thân chinh chiến bao nhiêu năm trong nghề liền biết đã gặp người đàn ông giàu có khó tính khó chiều.
Cô thở dài, đành lấy khăn tay trong túi ra mà đặt lên ghế, sau đó đích thân lau mặt bàn trước mặt anh và cả muỗng đũa sẽ dùng tới.
Cửu Vân nhìn sự chuyên nghiệp của Viên Dao mà âm thầm đánh giá một điểm yêu thích với cô.
“Đây là nơi em hay tới ăn sao?”
“Đây là nơi người bình thường hay tới ăn.” Cô nhìn anh với cặp mắt anh chẳng phải người bình thường.
“Vậy tôi khác người sao?” Anh nhướng mày, tháo tây trang rồi xắn tay áo lên.
Viên Dao không nói, chỉ dùng hành động im lặng để bày tỏ sự đồng tình khiến Cửu Vân cũng câm lặng.
Đợi đến khi có người bưng hai bát cháo cá ra mới khiến bầu không khí bớt đi vẻ tĩnh mịch.
“Cháo đến rồi đây.
Viên Dao nay ăn ngon nhé cháu, lần trước cháu may cho vợ bác cái đầm vừa ý lắm, nhưng thật cháu không định lấy tiền sao?”
Cô mỉm cười nhìn chú quán.
“Cái đó cháu tặng hai bác mà.”
“Vậy bác cảm ơn nhé.
Mà hôm nay dẫn bạn trai đến sao?”
Chủ quán mỉm cười chào hỏi Cửu Vân.
Anh cũng đáp lại đúng mực chứ không thể hiện sự chán ghét giai cấp.
“Dạ không, đây là… ừm… nhà đầu tư của cháu.” Cô lập tức phản bác, cảm thấy đây là cách gọi đúng nhất vào thời điểm bây giờ.
“À vậy sao? Tại trước giờ chưa từng thấy cháu dẫn bạn nam nào đến đây.
Thôi hai đứa ăn ngon nhé.”
Chủ quán vừa rời đi, Cửu Vân đã hạ thấp kéo dài giọng.
“Nhà đầu tư?”
“Chúng ta làm việc dựa theo hợp đồng, nếu nói chú là người yêu thì tôi ngượng miệng lắm.”
Viên Dao múc một muỗng cháo, dù đi đâu thì cô vẫn yêu thích nhất hương vị dân dã gần gũi nơi đây.
Cửu Vân đối diện trông có vẻ không vui, nhưng vì bị dáng vẻ thèm ăn của cô khiến bụng cũng kêu gào.
Anh nhấp thử một ít, gương mặt đang lạnh nhạt cũng có chút gì đó thay đổi.
“Không tệ đúng không?” Cô mỉm cười thích thú.
“Ừm, rất được.” Anh cũng không ngại mà khen một câu, sau đó tiếp tục bắt chuyện: “Em làm việc vì đam mê à? Sao lại không lấy tiền?”
Đối với Cửu Vân, nếu chuyện gì anh làm giỏi thì chắc chắn anh sẽ không làm nó miễn phí, thậm chí còn phải từ đó thu nhập gấp mấy lần người khác.
Anh không cho phép bản thân yếu kém, có lẽ tính tình này được hình thành ở trong gia đình tài phiệt luôn luôn tranh đấu với nhau.
Viên Dao lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát.
“Ai mà chẳng cần tiền chứ, nhưng ngoại trừ tiền thì ân tình còn quan trọng gấp trăm lần.”
Cô bần thần nhớ lại khoảng thời gian bỏ xứ tới thành phố này lập nghiệp, bao nhiêu vốn liếng dường như đều được lấy ra để mở cửa tiệm Vĩ Ái.
Khi đó cô thật chất rất háu thắng, cuối cùng gục ngã trước những thứ mình chưa hề biết đến.
Viên Dao lang thang trên con đường, bụng đói đến mức mắt hoa cả lên, chân cũng yêu cầu cần nghỉ ngơi.
Khi đó, ông bà chủ quán cháo này đang định đóng cửa quán thì đã thấy cô ngồi ở phía trước mà khóc bù lu bù loa.
Họ mời cô vào, cho cô một tô cháo nóng ấm tình người.
“Đoạn đường nào cũng phải trải qua khó khăn.
Không có khó khăn thì làm sao cháu biết được cháu có bao nhiêu kiên trì và có thể thành công hay không.”
Từ đó, Viên Dao ngày trưa chiều chìm đắm vào cửa tiệm Vĩ Ái, ban đêm sẽ được ông bà chủ chừa cho một tô cháo.
Lâu lâu, cô sẽ lại đây phụ hai người bưng bê, mà họ cũng dần xem cô như cô con gái nhỏ.
Cửu Vân nghe câu chuyện, không hiểu vì sao lại nhẹ nhàng xoa đầu Viên Dao.
“Em đã làm tốt lắm.”
Nghe thấy câu nói của anh, nụ cười trên mặt cô bắt đầu trở nên gượng gạo rồi dần méo xệch, nước mắt rưng rưng trực trào rơi xuống.
Anh lấy cho cô tờ khăn giấy, liền nói tiếp.
“Ban nãy có phải em thấy tôi hệt như một cậu công tử bột không? Nhưng tôi cũng đã từng trải qua những ngày bụng đói meo, phải bưng bê, rửa chén, thậm chí ăn cả đồ thừa.”
Cô chớp mắt, chẳng thể tin nổi những gì anh vừa nói.
Cửu Vân là con út, ban đầu không muốn thể hiện giành lấy sự nổi bật của hai người anh, nhưng điều đó cũng khiến cho người ngoài và cả gia đình xem thường anh.
Thân là con trai một doanh nhân giàu có nhưng anh không khác gì một con chuột hôi hám bị ghẻ lạnh.
Tới khi không chịu nổi, anh lần đầu xé rách màng bọc vô dụng mà bước trên con đường hư vinh.
“Tôi rất quen thuộc với những thứ này, nhưng tôi chán ghét đặt bản thân ở nơi này một lần nữa.
Tôi không cho phép mình sảy chân để bị người khác đè lên đầu.
Nhưng em là người đầu tiên đấy.”
Cô bật cười.
“Vậy chứng tỏ tôi rất đặc biệt, đúng không chú?”
Anh cúi xuống, tiếp tục xử phần ăn của mình.
“Cũng bình thường thôi.”
Cô chậc lưỡi, chán ghét nhìn anh.
“Thế mà bảo sẽ chiều chuộng nhau.
Đồ tráo trở.”
Cô chẳng thèm quan tâm, tiếp tục ăn cháo nên chẳng để ý đôi môi anh nhếch lên dịu dàng.