Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say


“Cậu vẫn đồng ý ở bên chủ tịch Phó á?”
Châu Anh phải ngừng cả việc nhai bánh mì để hỏi lại một cách rõ ràng.

Viên Dao sợ hãi không kịp bịt miệng cô bạn.

Nơi này rất gần với công ty Tinh Quang, lỡ như có nhân viên nào nghe được thì chả khác nào cô sẽ nằm trên đầu sóng ngọn gió.
“Nếu như vậy thì sao cậu không làm cho chủ tịch Phó chết mê chết mệt cậu, sẵn sàng dắt cậu ra mắt gia đình để khiến cho tên Trình Trí kia lóa mắt.”
“Được không? Tớ cứ lo trước khi thành công thì chú ấy đã chán ngấy tớ rồi.” Cô thở dài.
“Tin tưởng tớ.

Cậu có rất nhiều ưu điểm thú vị thu hút đàn ông.” Châu Anh vỗ nhẹ vai cô cổ vũ.
Lời của Châu Anh nói không phải là không có căn cứ.

Vào thời điểm chủ tịch Phó hùng hùng hổ hổ kéo tay Viên Dao đi lên tầng cao, ai cũng thấy rõ ánh mắt anh sáng quắc như đèn pha.
“Mà giả sử chủ tịch Phó chơi đùa cậu thì cậu càng phải tận dụng từng phút từng giây để đạt được mục đích.”
Viên Dao bây giờ mới thấm thía câu người ghét bạn trai cũ hơn cả bạn chính là bạn thân của bạn.

Cô thở dài thườn thượt, vẫn chưa nghĩ ra được gì thì thấy bản thân nhận được tin nhắn từ người lạ.
[Chào tiểu thư Viên Dao, tôi là thư ký bên cạnh chủ tịch Phó.

Đây là toàn bộ bằng chứng tố cáo hành vi của những người đã bắt ép cô ở quán bar.

Chủ tịch kêu tùy cô xử trí.]
“Người này là thư ký Quang mà.”
Châu Anh sửng sốt, chợt nhớ lại chuyện tại quán bar ngày hôm đó.

Khi vừa nhận được điện thoại của Viên Dao, nàng tức tốc lái xe tới, sau đó muốn đi vào trong cùng cô nhưng bị cản lại.
“Sao tớ có thể để cậu một mình vào đó chứ.”
“Cậu nghe tớ, nếu nửa tiếng nữa mà tớ không đi ra thì cậu gọi cho bảo vệ hoặc cảnh sát ập vào phòng 309.”
Châu Anh đi qua đi lại ở bên ngoài, tâm trạng chập chùng lo lắng.

Còn chưa được nửa tiếng, nàng đã muốn xông vào trong nhưng phát hiện nếu muốn đi lên phòng vip thì phải có thẻ.
Đúng lúc này, Châu Anh tìm thấy vị cứu tinh mà mình chẳng thể ngờ tới.

Đó là chủ tịch Phó đang trò chuyện cùng một người đàn ông khác.
“Chủ tịch Phó!”
Nàng đâu còn lo ngại gì về thân phận cấp trên cấp dưới mà trực tiếp chắn đường Cửu Vân.

Bảo vệ nhanh chóng đi lên, trực tiếp ngăn cản nàng.

Vốn anh chẳng muốn quan tâm, nhưng lại bị câu nói của nàng giữ lại.
“Chủ tịch Phó, tôi là nhân viên của Tinh Quang, cũng là bạn của Viên Dao, bà chủ cửa tiệm Vĩ Ái.

Chủ tịch có nhớ không ạ?”
Cửu Vân quay đầu lại nhìn Châu Anh, dần mường tượng ra một ít.

Thấy anh chịu nghe mình nói, nàng lập tức cầu xin.
“Viên Dao đang cứu người ở phòng 309 từ nãy giờ vẫn chưa thấy xuống.

Chủ tịch làm ơn giúp tôi…”
Cửu Vân quay sang nhìn Tôn thiếu khiến anh ta lập tức chạy lên lầu, còn bản thân vừa hỏi lại rõ ràng vừa nửa tin nửa nghi.

Anh nghĩ đây lại là cách Viên Dao hoặc Châu Anh muốn thu hút sự chú ý của mình.
Châu Anh không trách Cửu Vân bởi vì dù sao họ cũng chẳng thân thiết gì để gửi gắm niềm tin.

Nhưng nàng đã gấp đến độ không thể suy tính gì thêm nên tường thuật lại sơ bộ, chỉ là giấu nhẹm việc đó có liên quan đến Trình Trí.

Họ là một gia đình, ai biết được chủ tịch có bao che cho người nhà hay không chứ.
Vào lúc Cửu Vân nhận được thông tin rằng toàn bộ lời Châu Anh nói là thật.

Bước chân anh từ một bước thành hai bước mà đi thẳng tới phòng 309.
“Ra đó là toàn bộ câu chuyện sao, hèn gì tớ vẫn tự hỏi sao chú ấy lại biết tớ ở đó.” Cô mím môi.
“Vì thế tớ mới bảo cậu có phần trăm thành công rất cao.” Nàng nói lời cuối rồi đi về công ty.
Viên Dao yên lặng chẳng đáp, lát sau nhìn điện thoại rồi trả lời thư ký Quang.
[Có thể nhờ chủ tịch Phó xử lý giùm tôi được không?]
Thư ký Quang cách năm phút sau liền hồi âm: [Chủ tịch bảo rất sẵn lòng.]
Viên Dao thở dài, họ trải qua hai đêm với nhau, cùng ký vào hợp đồng tình nhân nhưng đến hiện tại họ chưa nhắn một câu gì cho đối phương.

Mà cô cũng không phải người dễ dàng tìm kiếm được đề tài để bắt chuyện.
Trời dần về tối, Viên Dao đóng cửa tiệm, mệt mỏi muốn đi nhanh về nhà để nghỉ ngơi.

Hiện tại chỉ có công việc mới khiến cô phấn chấn trở lại.
Đột nhiên tiếng bước chân phía sau làm người cô lạnh toát.

Dạo gần đây cô nghe rất nhiều về việc có kẻ biến thái làm bậy với phụ nữ trên đường, chắc cô không trúng số đâu nhỉ?
Viên Dao dừng thì bước chân đó dừng, cô đi thì nó lại phát ra phía sau.

Mà ngã quẹo trước mặt lại rất thích hợp cho việc phạm tội…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui