Cửu Vân rời đi sau khi thấy tâm tình của Viên Dao đã ổn định trở lại, cũng không quên ăn đậu hũ thêm vài cái trên cánh môi anh đào.
Chọc cho cô đỏ mặt bắt đầu trở thành thú vui của anh.
“Nay đến trễ thế Phó thiếu.”
Tôn thiếu, người quen cũ, đã có mặt từ bao giờ, đang hí hửng rót đầy ly rượu phạt cho Cửu Vân.
“Mới gặp đối tác xong.”
Cửu Vân tự phạt mình hai ly trước sự cổ vũ của các người bạn cùng chung lý tưởng.
“Nay vẫn mấy em cũ chứ hả?”
Tôn thiếu mỉm cười ngụ ý, nhận được cái gật đầu của Cửu Vân thì lập tức ra hiệu cho bên ngoài.
Căn phòng này là căn phòng đặc biệt được anh ta xây nên chỉ dành cho hội bạn quý này, tất nhiên những cô đào cũng thuộc hàng đắt đỏ.
“Phó thiếu, sao lâu lắm rồi ngài mới gọi tụi em tới.”
Một cô nàng nhanh chóng sáp tới bên cạnh Cửu Vân.
Anh nhướng mày, cũng rất hoan nghênh sự chăm sóc của người đẹp, nhưng từ trên cao nhìn xuống, không hiểu vì sao khuôn mặt tô trát lớp trang điểm cầu kỳ lại biến thành gương mặt ngây ngô sạch sẽ của Viên Dao.
Cửu Vân lập tức đẩy cảnh tượng ấy sang một bên, anh không phải là người sẽ chung thủy với tình yêu vì thế anh mới yêu cầu một hợp đồng tình nhân có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Ngửa cổ nốc cạn ly rượu, bàn tay vừa chạm vào eo của cô đào đã nhanh chóng buông ra, dường như có cùng một cảm nhận rằng không êm ái như với Viên Dao.
“Đi đi.”
Cửu Vân móc ra tiền bo, ra hiệu hôm nay anh muốn ở một mình khiến hai cô đào hai bên buồn bã lủi thủi đi qua phía người khác.
Tôn thiếu nhìn một cảnh này, khẽ mỉm cười nham nhở.
“Sao vậy? Không còn hứng thú à? Hay để tôi kêu em khác? Hay Phó thiếu muốn cô gái lúc đó?”
Nghe được sự tình thú vị, mọi người bắt đầu nháo nhào lên đòi Tôn thiếu kể lại.
Anh ta cũng chẳng ngại gì Cửu Vân nên liền kể lại quy trình anh làm anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào khiến mọi người lóa mắt.
“Này, đừng nói với tôi là Phó thiếu cải tà quy chánh, quay đầu làm người đàn ông của lòng em nhé.”
Cửu Vân nhếch miệng, nhấp một ngụm rượu cười cợt câu nói của kẻ khác, hay tự cười chính mình thì anh cũng không rõ.
“Chỉ chơi đùa chút thời gian mà thôi.”
“Ra là Phó thiếu muốn đổi khẩu vị, nhưng đừng khiến con gái nhà người ta yêu chết đi sống lại đó.”
Cửu Vân chẳng muốn quan tâm tới sự trêu chọc này, chính anh cũng tin tưởng bản thân sẽ không rơi vào lưới tình.
Điện thoại trong quần bất chợt rung trong túi quần.
[Lần nữa cảm ơn chú.
Chúc chú ngủ ngon nhé.]
Tôn thiếu thấy Cửu Vân bất ngờ im lặng, ánh mắt lấp lánh tình ý nhìn vào màn hình thì chỉ biết lắc đầu thở dài, tiếc thương cho một vị chủ tịch ăn chơi ngày nào bây giờ có khả năng bị tình yêu đập bể đầu.
“Này, thế quay đầu thật à? Cậu làm tôi mở mang tầm mắt đó.” Tôn thiếu khẽ huých tay anh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Cửu Vân cũng nhận ra mình khác lạ, liền đút điện thoại vào trong túi quần, sau đó chỉ vào một cô đào quen thuộc.
“Đêm nay cô ta đi.”
“Ồ, tiếp tục con đường ăn chơi rồi sao? Được, Ái Mộng, đi theo Phó thiếu đêm nay đi, phục vụ cho tốt vào đó nhé.”
“Vâng ạ.”
Ái Mộng ngại ngùng, mơ tưởng đến việc một bước lên mây nếu được một vị trong phòng này để mắt tới.
Ả nhất định sẽ tận dụng hết sức quyến rũ của mình.
Cửu Vân vừa đóng cửa phòng mà Tôn thiếu chuẩn bị sẵn thì một thân ảnh nóng bỏng đã nhào vào lòng của anh.
Ái Mộng nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của anh ra, điên loạn chà sát cặp hoa quả lên cơ thể săn chắc.
Cửu Vân ngồi bệt xuống ghế, trước giờ đều thích được người khác phục vụ, có lẽ Viên Dao là người đầu tiên anh chủ động tới lui.
Nhưng bây giờ anh muốn chứng minh rằng anh không phụ thuộc thể xác lẫn tâm hồn cho một cô gái nào cả.
Ái Mộng cởi chiếc váy ôm người xuống, để lộ đường cong và sắc xuân đẫy đà.
Ả từng chút tiến lại gần, quỳ giữa hai chân Cửu Vân để phục tùng mệnh lệnh.
Từ trên cao nhìn xuống, anh thản nhiên chờ đợi ả giúp anh chăm sóc thằng em.
Từng cái vuốt ve, từng nụ hôn rải rác lên thân vật nam tính dường như chẳng có mấy tác dụng.
Nó vẫn ỉu xìu khiến ả bắt đầu gấp gáp.
Cửu Vân nheo mắt, không hiểu vì sao trong đầu bất ngờ liên tưởng gương mặt người quỳ bên dưới chính là Viên Dao.
Cô chủ động lấy lòng anh, sờ sờ anh.
Mà việc này thành công khiến con rồng dần ngóc đầu kiêu hãnh.
Ái Mộng còn chưa kịp vui mừng thì đã bị Cửu Vân đẩy ra.
“Hôm nay tới đây thôi.
Cô đi ra ngoài đi.”
“Ơ? Nhưng…”
Thấy gương mặt trầm xuống của Phó thiếu, Ái Mộng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành mặc đồ rồi luống cuống đi ra khỏi phòng.
Ở bên trong, Cửu Vân thầm nhủ anh bị điên rồi, không lên nổi với người khác, nhưng vừa nghĩ tới cô thì liền có phản ứng.
Đây là ý gì chứ?
Anh mò tới điện thoại, nhắn vài kí tự rồi ngã lưng xuống giường.
[Ngủ ngon!]