Khi con người ta bị áp bức, vào đường cùng, có hai sự lựa chọn. Một là kiên quyết đấu tranh, hai là chấp nhận thỏa hiệp. Có rất nhiều sự việc, hiện tượng, câu chuyện để cho vẹn toàn tất cả mà thỏa hiệp
Ngạo Tuyết với Vũ Duy là như vậy. Có một số chuyện cô gái nhỏ không muốn cố chấp, bướng bỉnh mà làm hại bản thân. Cô chấp nhận ở bên Vũ Duy, lúc đầu, là do bị bắt ép, vì Thu Phong thật. Nhưng sau đó có lẽ vì bản thân một chút.
Những năm tháng bên Anh, có một học tỉ từng nói với cô ” Con gái thì nên chọn người yêu mình, hơn là người mình yêu”. Lúc đó cô vô tư không biết yêu là gì? Thi thoảng thấy bạn bè cặp kè, rồi một vài đôi xuất hiện trong lớp. Cô cũng nhún vai cho qua, nói cho rõ, Ngạo Tuyết rất mơ mộng một chuyện hoàng tử và công chúa. Cô mơ mộng nhưng cũng rất mâu thuẫn với suy nghĩ này. Một phần hiện thực trong cô, cho rằng Hoàng tử chỉ là mơ mộng, cuộc sống thật không bao giờ có. Có lẽ vì vậy chăng cô chưa hề động tâm với ai. Không ai có thể cho cô cảm giác mình được hiểu, người ta hiểu mình, yêu chiều mình, bởi có lẽ, cô được hưởng yêu chiều từ bé rồi. Viên minh châu trong tay bố mẹ, các anh trai, các cô, các bác. Có lẽ vì thế, một Lãnh Phong hoàn hảo xuất hiện, như một vị hoàng tử cưỡi bạch mã, trong những giấc mơ thời bé thơ đã khiến trái tim nhỏ bé của cô xao xuyến, đập những nhịp liên hồi.
Của anh yêu thương, của anh ôn nhu, của anh ấm áp như khiến cô sống trong những giấc mơ đẹp đẽ và ấm áp, hạnh phúc như đang mỉm cười với cô vậy.
Vì lẽ đó, mà khi Lãnh Phong mất tích, mất trí nhớ, đối xử không tốt với cô. Cô cũng kiên trì bảo vệ thứ hạnh phúc ấy. Trong cô, nó là những gi thiêng liêng đẹp đẽ nhất, mà muốn bản thân trân trọng, níu kéo. Cô cho rằng tất cả chỉ là thử thách cho tình yêu của họ. Chỉ cần mình kiên trì, mình cố gắng tới cùng là có thể có được hạnh phúc trọn vẹn.
Cô biết Vũ Duy yêu cô, cũng đã hạn chế cùng anh rất nhiều. Cô muốn có thể phân chia rõ ràng tình cảm, dùng dằng không dứt khoát chỉ làm khổ Vũ Duy thôi. Cô đã nói anh nhiều lần rằng, người cô yêu chỉ có Lãnh Phong thôi. Vũ Duy mỉm cười, không nói gì. Nhưng ai biết trong lòng gã lại vừa khổ sở, vừa tức giận.
Tình yêu, chỉ là thứ nhỏ bé, nhưng vô cùng quan trọng, nó vô hình, vô sắc, vô màu, vô mùi, tưởng chừng không ảnh hưởng gì tới con người. Nhưng hai chữ tình yêu, có thể khiến người ta, trong một phút giây, tràn ngập hạnh phúc, màu hồng. Rồi cũng có thể biến thành tối tăm u ám một cách nhanh chóng. Có kẻ phải dành cả đời người để tìm hiểu tình là gì? Tình yêu là gì, một câu hỏi lớn của nhân loại. Cứ đi tìm, đi tìm xem tình yêu là gì? Nhưng liệu mấy ai có thể hiểu hết, hiểu sâu sắc, tình yêu đâu.
“Khi tình là đích thực, nó ngấm vào xương tủy, đến khi biển cạn đá mòn, đến chết mới thôi. Có phải kẻ đa tình là kẻ giết người khác. Khi tình là đích thực, nó không dừng không hết,đôi lúc làm đau lòng người, nhưng cũng làm đau lòng mình. Đa phần nó làm đau chính ta”
(Cổ Long- Đa tình kiếm khách vô tình kiếm)
Sau bao cố gắng, cô không được cái gì, sau mọi chuyện cô làm, tình yêu ấy vẫn vỡ ra. Cô hiểu, hạnh phúc của cô, chỉ là thứ hạnh phúc trong mơ thôi. Mà mơ thì có bao giờ trở thành sự thật đâu. Con người ta vẫn phải sống, vẫn phải đối diện với hiện thực tàn khốc, với cuộc sống bận rộn, với guồng quay của mọi chuyện, mọi công việc và sự kiện.
Cô chọn Vũ Duy, vì đơn giản, rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục làm gì cả. Nếu như có thể ở một nơi không ai biết mình là ai, không ai biết mình làm gì, không ai quan tâm tới mình thì thật tốt. Bản thân cô trải qua một cuộc tình ái là đủ rồi, không cần thiết sau này phải mở lòng ra yêu ai cả. Hoặc ít nhất hiện tại muốn bình thản mà sống vui vẻ như trước đây. Làm lại từ đầu. Vũ Duy có thể cho cô điều đó. Tuy rằng y vô liêm sỉ, đê tiện, nhưng ít ra nếu cô không chọc giận y, y có thể ôn nhu, có thể sủng nịnh, có thể bảo vệ, có thể coi cô như trời của mình. Y sau chuyện đêm đó, không ép buộc cô gì cả. Luôn biểu hiện sự dịu dàng ôn nhu, mà đôi lúc cũng có bá đạo, mặt dày. Cô cảm thấy thanh thản, dù biết đó là trốn tránh một hiện thực ẩn dấu ở đó.
Cô chỉ có liên lạc với Thu Phong nói rằng mình đi du lịch, thi thoảng ngồi buôn điện thoại nói chuyện với Thu Phong, đó là sợi dây liên lạc duy nhất của cô với thế giới bên ngoài. Cô thích yên tĩnh, dù có bị cả ngày nhốt quanh 4 bức tường của Rose, chỉ cần có máy tính, là có thể ngồi cả ngày, không buồn chán.
Vũ Duy trở lại căn phòng, Ngạo Tuyết đang xấp trên giường say sưa đọc truyện, rất chăm chú. Anh có chút cười khổ. Đã 20 tuổi rồi mà vẫn như con nít, đọc truyện. Thật không rõ anh thấy điểm gì mà yêu cô được. Nhan sắc, tuy đẹp đấy, nhưng đạt tới chuẩn của gã trước đây thì cần thêm chút cố gắng nữa. Tính cách, hiền lành, lương thiện nhưng cũng khá bướng bỉnh cố chấp. Hay thay đổi lúc thế này thế kia, quay người khác như chong chóng, vui buồn thất thường, lúc như con nít, lúc như bà già, không biết đường nào mà lần. Gã yêu phải người như thế nào vậy. Quái vật a… Nếu gã có thể biết yêu cô ở điểm nào thì có lẽ gã đã không yêu rồi. Tình yêu đến thật lạ. Trước nay gã chưa tin tình yêu, nhưng gặp cô, đã hiểu được thế nào là tình. Trong đắng có ngọt, trong ngọt có đắng.
Hôm nay gã có một món quà cho cô. Nhẹ nhàng tiến tới
” Đọc chưa chán sao?”
Cô không ngẩng lên nhìn, chỉ nói ” Chưa, truyện hay lắm”
” Thể loại gì vậy?”
” Tình yêu…… ” Chợt cô ngẩng đầu lên, hỏi
” Vũ Duy, tình yêu là gì?”
” Là điên cuồng mà chiếm đoạt” Gã có chút ngây người nghe cô hỏi rồi trả lời.
” Nếu như đối phương không thể yêu mình, cũng có thể chiếm đoạt sao?”
Gã tiến tới ngồi xuống sàn nhà, cạnh giường lớn đối diện với cô, bàn tay tiến tới nâng cằm lên
” Đúng vậy.”
Trả lời xong, liền đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu….. tới khi hô hấp của cô không ổn định mới rời ra. Ngạo Tuyết chăm chú nhìn rồi nói
” Cách yêu của anh là ích kỉ.”
” Vậy cách yêu của em là gì?”
” Là chỉ cần người mà mình yêu được vui vẻ và hạnh phúc. Cái gì là của mình thì sẽ là của mình…….”
Gã cười cợt, tâm tình gã đang vui không muốn vì cô mà phá hỏng, trêu chọc
” Hôm nay anh đang vui, đừng làm anh mất hứng”
Vấn đề này, dù thế nào gã cũng không muốn tranh cãi. Cách yêu của cô, là dành cho Lãnh Phong, gã hiểu, nhưng cách yêu của gã, là với lòng tin của chính mình có thể thu phục được cô. Mà Ngạo Tuyết cũng thực thông mình nghe lời, cô không muốn bị gã làm gì mất hứng đâu. Vũ Duy là kẻ yêu nghiệt, gian thương, không bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi cho bản thân. Gã cũng rất khôn khéo không để mình bị thiệt, làm gã không vui một thì cô lại chịu tai ương 10. Giống như có vay có trả, cô làm gã mất hứng thì gã cũng sẽ cho cô hiểu như vậy.
” Hôm nay có chuyên gì mà vui?”
” Có quà cho em” Gã cười tươi, ra vẻ phi thường hài lòng
” Quà gì?” Cô tò mò.
” Thay quần áo đi”
” Phải ra ngoài sao?” Ngạo Tuyết có chút ngần ngại, hơn 2 tháng rồi cô chưa đặt chân khỏi phòng Vip này lần nào cả. Ra ngoài có chút e ngại. Vũ Duy cũng rất cố chấp
” Phải đi, coi em mềm nhũn thiếu sức sống quá, ra hít thở không khí tắm nắng chút đi”
Thật ra, nhìn Vũ Duy, có lúc Ngạo Tuyết cũng tự hỏi, nếu người cô gặp trước là y chứ không phải Lãnh Phong, thì sao? Liệu cô có thể yêu y không? Không có nếu như, người đàn ông cô gặp đầu tiên là Lãnh Phong, trái tim đã trao cho người ấy rồi. Với Vũ Duy, chỉ là cảm giác gì đó không rõ ràng, lúc lo sợ, lúc ỷ lại, lúc nghe lời. Có lúc cô cũng chỉ an ủi mình rằng đang sợ y thôi. Những gì cô làm, yên lặng bỏ qua tất cả ở bên y, chỉ như một bến đỗ dừng chân của mình. Phải, thế nhưng đời người li kì, nhiều chuyện biến hóa, xảy ra, làm thay đổi mọi chuyện. Cuộc sống luôn tồn tại những điểm bất ngờ, trắc trở, mà con người phải đối mặt, kèm theo thay đổi để thích ứng. Sau này, khi nhớ tới khoảng thời gian đó, cô biết, nếu không phải chuyện đó xảy ra, thì có lẽ cô đã ở cạnh y suốt đời suốt kiếp này rồi.
Khi mà chiếc xe đỗ lại, trước một căn biệt thự rộng lớn. Vách tường cao, cổng kín mít. Trước cổng, có một biển nhỏ đề Tuyết hiên…. Ngạo Tuyết có chút tò mò
” Đây là……”
” Anh cho người làm tặng em” Gã vui vẻ nhìn rồi nói. Nơi này, từ gần một năm trước, đã được gã cho xây dựng, tới nay mới hoàn thành. Gã đã thực hiện lời hứa khi lần đầu tiên tới Biệt thư Tiêu gia, xây cho cô một biệt viện. Trong một giây nào đó, chỉ một giây thoáng qua, Lâm Ngạo Tuyết đã bị xiêu lòng. Một chút cảm động….. Phụ nữ ai cũng sẽ có phản ứng như cô thôi. Dù là mình có yêu người ta hay không, chỉ cần họ nói. Họ tặng ình, một chút công sức đó, bản thân sẽ xúc động. Cô không phải ngoại lệ. Vũ Duy khá hài lòng nhìn biểu hiện của cô, đưa cho cô chùm chìa khóa
” Mở cửa vào thử đi”
Cánh cửa từ từ kéo lên, một con đường trải thảm cỏ xanh mơn mởn hiện ra trước mắt cô. Hai bên đường là những hòn đá cuội xếp một cách tinh tế khéo léo. Từng tán cây cao sum suê, xanh mát, rợp bóng che mát, gió nhẹ nhàng lùa qua. Qua con đường lớn, là một cây cầu gõ sơn một màu trắng tinh, bên dưới là hồ nước xanh mát, cá tung tăng bơi lội. Từ bể bơi nước được phun lên, tạo thành những đường vòng cung tuyệt đẹp tưới những đám cỏ xung quanh. Từ cầu đi vào tới một chiếc đình nhỏ, bên trong có chiếc piano mà gã đã đặt người làm tận bên Ý cho cô. Vào bên trong nữa là xích đu, bàn trà bày biện tinh tế.
Rồi một lâu đài nhỏ hiện ra trước mắt cô. Tất cả đều dựng bằng thủy tinh trong suốt, từ bên ngoài nhìn vào thấy rõ ràng đồ đạc bên trong. Tất cả tất cả các đồ vật đều có nét cổ kính, lâu đời đầy sang trọng
Thật sự nơi này vô cùng tuyệt đẹp…..
” Thích không?” Vũ Duy khẽ hỏi
” Ân, có” Cô gật đầu. Được ở nơi như vậy, ai mà chả thích. Cô cũng không ngoại lệ.
” Từ giờ là của em…..” Vũ Duy ôn nhu nói. Gã cảm thấy mãn nguyện, một nụ cười của cô, làm cả 1 năm trời vất vả thấy đáng giá….
” Của em, thì hơi xa hoa…..”
” Của gia đình chúng ta sau này” Vũ Duy nhàn nhạt bồi thêm. Ngạo Tuyết hơi sững sờ. Gia đình, ý tứ gì đây? Nhìn trong mắt y, biểu tình nghiêm túc khiến cô hơi sợ.
” Em mệt, chúng ta vào nhà thôi….”
Cô và Vũ Duy…. gia đình ư, cô chưa bao giờ nghĩ tới. 2 tháng rồi, cô ở cùng y, nhưng trong lòng vẫn tơ tưởng Lãnh Phong, Vũ Duy có tốt thế nào, thì lòng cô, không thể mở ra, không thể tiếp đón được. Cô không thể…… Mà Vũ Duy, gã hiểu, cô đang né tránh vấn đề này, có lẽ thêm chút thời gian nữa. Sẽ nhanh chóng kết hôn rồi quay lại Châu Âu. Gã đã mất thời gian ở bên này quá lâu rồi, cần phải trở về. Còn trả thù, có được Ngạo Tuyết đã là sự trả thù lớn nhất cho Tiêu gia cùng Lãnh Phong rồi.
Không cần phải làm thêm điều gì nữa.
Bên trong phòng bếp, một cô giúp việc đang dọn bàn ăn, có vẻ như biết trước cô tới nên đã chuẩn bị từ trước. Có vẻ bản thân đã đói. Dạo này cô có chút thèm ăn đồ chua, nhanh đói bụng nhưng ăn vô lại thấy khó chịu, không rõ dạ dày bị sao nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Vui vẻ chạy lại giúp cô giúp việc dọn bàn. Dù sao cô cũng không phải kẻ thích ngồi mát hưởng bát vàng. Cô thích giúp đỡ mọi người hơn. Cũng lâu rồi cũng không hoạt động gì, muốn vận động một chút
“ Chị để em giúp cho” Nói rồi, cô nhẹ nhàng nâng bát canh nóng hổi, đi tới đặt lên bàn. Đúng lúc này, bản tin tivi bỗng phát một đoạn tin tức
“ Theo tin tức mới nhận được, buổi lễ đính hôn của Tiêu Lãnh Phong, chủ tịch của L sẽ được tổ chức vào ngày 15 tới tại Rose…..”
Nghe tới đây, tâm trí Ngạo Tuyết như dừng lại, thất thần, đôi tay không tự chủ được mà buông ra…..
Choang…..
Tiếng bát rơi xuống đất vang lên, bát canh trên tay Ngạo Tuyết rơi xuống đất vỡ làm đôi, canh nóng bắn ra đổ xuống chân cô. Vội vàng cúi xuống đất thu dọn mảnh vỡ, tránh cái nhìn của Vũ Duy cô khẽ nói
“ Xin.. xin lỗi, không cẩn thận, tay chân em chán quá….”
“ Cô để tôi, dọn cho, thật là canh nóng, bị đổ hết rồi. “ Cô giúp việc tuy có chút khó chịu nhưng cũng không dám nặng lời.
Vũ Duy khẽ nhíu mày, gã thừa hiểu cô bị làm sao, người con gái này làm việc gì cũng rất cẩn thận ít khi gặp sai sót. Làm đổ canh sao? Có lẽ vừa nghe được tin Lãnh Phong chuẩn bị đính hôn với người khác nên bị sao nhãng đây. Gã có chút khó chịu nhưng lại thấy đôi chân trần sưng đỏ do canh nóng, chỉ khẽ nói
“ Có bị bỏng không, chị đi lấy chậu nước lạnh lại đây, bỏ thêm đá vào”
“ Em… em vào nhà vệ sinh chút, không sao đâu” Cô vội vã chạy vào nhà tắm, ánh mắt của Vũ Duy thủy chung không hề rời khỏi người cô. Đôi vai nhỏ khẽ run lên….. Có lẽ là sẽ khóc….
Lâm Ngạo Tuyết vào phòng tắm, vội xả nước lạnh vào chân, tinh thần như bị tê liệt, mất cảm giác không hề thấy bỏng rát. Cô dừng lại, tựa chút vào thành buồng tắm. Chỉ có cảm giác đau đớn xíu trong lòng thôi, thế nhưng nó lại rất khó chịu, không nói thành lời. Những lời lúc đó Lãnh Phong nói, rốt cuộc cũng đã làm, đính hôn với Diệp Ngọc Chi…..
Ngẩng đầu lên, nhìn chính bản thân mình qua gương, gương mặt đã gầy đi một chút, trông vô định thiếu sức sống. Gần hai tháng này, cô đã làm gì mà thành ra như vậy chứ. Thật chẳng đáng chút nào. Họ đính hôn thì liên quan gì tới cô. Xả nước, hất những vũng nước vào mặt mình cho tỉnh táo lại. Cái gì đến sẽ phải đến. Cứ bình tĩnh mà đối mặt. Đính hôn, kể cả kết hôn, cũng không có gì quan trọng cả.
Hít một hơi thật dài, cô mỉm cười với mình. Mở cửa trở ra. Vào đến phòng ăn, Vũ Duy đã ngồi ở đó. Cô cười với anh
“ Xin lỗi, làm đổ bát canh ngon”
“ Không bị gì chứ?” Gã tỉnh bơ hỏi. Nhìn bộ dáng bình tĩnh dửng dưng kia, gã cũng không muốn ép buộc gì nhiều cả. Họ đính hôn thì càng tốt, sự việc đó đáng chúc mừng.
“ Không sao? Chỉ hơi rát tẹo thôi, nhưng mà tiếc bát canh đó quá”
Vũ Duy nhẹ nhàng múc canh vào bát rồi đưa cho cô
“ Tiếc thì ăn đi, dạo này em có vẻ ăn ít đấy.”
Đón lấy bát canh, múc một thìa nhẹ nhẹ thổi cho bớt nguội, định đưa vào miệng thì một trận buồn nôn ập tới, vội vàng bỏ bát xuống cô lại chạy vào nhà vệ sinh. Vũ Duy cũng có chút lo lắng theo vào. Thấy cô nôn khan, y khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Khẽ vỗ nhẹ lưng của cô. Gã lạnh lẽo hỏi
“ Kinh nguyệt tháng này của em, có đều không?”
Cô giật mình khi nghe gã hỏi vậy, có chút không hiểu ý chỉ nói
“ Vấn đề riêng tư nay, anh cũng muốn biết sao?”
Nhưng rồi, nhìn vào mắt y, cô chợt chột dạ. Kinh nguyệt….. Trước giờ kinh nguyệt của cô cũng không đều lắm, nhưng đã hai tháng rồi. Có chậm cũng chỉ 1 tuần. Mỗi lần đến ngày là bụng đau âm ỉ, chỉ muốn nằm một chỗ không dậy. Nhưng quả là hai tháng nay đã không có….. từ lần cô và Lãnh Phong phát sinh quan hệ….
Lẽ nào………
Chỉ thấy Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bụng bằng phẳng của mình.
Lẽ nào…. Cô có thai?
Dạo này có chút thèm đồ ăn chua, những đồ thường ngày muốn ăn thì cảm thấy chán ngán. Khẩu vị có chút thay đổi, kén ăn hơn. Cô chỉ cho rằng dạ dày không tốt. Nhưng không nghĩ tới vấn đề này….
Vũ Duy nhìn động tác này, gã có chút không vui…..
Trong phòng khám của bệnh viện, cô y tá nhìn cô cùng Vũ Duy, rất vui vẻ nói
“ Chúc mừng hai vợ chồng, chị nhà đã có thai được 7 tuần rồi. 3 tháng đầu cần chú ý đi lại, tránh để vấp ngã, để cho thai vị hoàn toàn ổn định đã”
Có thai!
Suy nghĩ ấy vang lên trong đầu Ngạo Tuyết, cô chưa chuẩn bị tâm lý để có đứa nhỏ này. Hay nói đúng hơn, đứa nhỏ này xuất hiện là không thích hợp vào thời điểm này. Nó ra đời, cô không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh có ba mẹ được. Hơn nữa, cô và Lãnh Phong đã chia tay rồi, thật sự có đứa bé này vào thời điểm này, không thích hợp…..
Khi mà cô còn mải suy nghĩ tới vấn đề này, Vũ Duy đã lạnh nhạt lên tiếng
“ Cô làm thủ tục cho chúng tôi, chúng tôi muốn bỏ đứa bé này đi”
Câu nói này dường như kéo Ngạo Tuyết trở về hiện thực. Phá bỏ nó ư? Không muốn. Nó là con của cô với Lãnh Phong, là kết tinh của tình yêu, dù tình yêu ấy không còn nhưng nó là con của cô. Là ruột thịt, là máu mủ của cô. Bỏ nó ư? Không được. Nó là con của cô. Bản năng của người mẹ trong cô không cho phép điều đó.
“ Không được” Cô lạnh nhạt trả lời, vội đứng lên. “ Dù thế nào em cũng không bỏ nó”
“ Lâm Ngạo Tuyết….”
“ Nó là con của em…. Là một sinh mạng, không bỏ được”
Nhận thấy hai người có vẻ bất đồng ý kiến, cô y tá cũng khó xử chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo
“ Hai anh chị cứ bàn bạc kĩ đi, thai nhi còn nhỏ, có thể bỏ được, nhưng nếu bây giờ phá, có thể sau này không thể có con được. Dù sao bây giờ, có con cũng khó, không nên phá bỏ làm gì. Còn nếu muốn phá thì hôm nay cũng không thích hợp. Hai người cứ về bàn bạc kĩ, nếu muốn phá thai, thì mai quay lại đừng ăn uống gì cả.”
Đứa bé, nghĩ tới đây, Ngạo Tuyết cảm thấy thật kì lạ, có chút cảm giác mình lớn hơn, trưởng thành hơn….. Tâm trạng cũng vui vẻ kì lạ, mặc dù không có ba đứa nhỏ, nhưng chính bảo bối ấy lại mang ình niềm an ủi kì lạ. Cô phút chốc đã quên đi những ngần ngại ban đầu, muốn sinh nó ra, muốn nuôi dưỡng nó, yêu chiều nó, muốn giành tất ca tình yêu thương của mình cho nó. Cảm thấy thật có ý nghĩa. Như một món quà mà ông trời cho cô, một bảo bối mà cô muôn phần yêu thương trân trọng. Ánh mắt chan chứa niềm vui ấy tuy có rơi vào mắt Vũ Duy nhưng gã muôn phần khó chịu. Gã không muốn có một sợi dây liên kết nào giữa Ngạo Tuyết cùng Lãnh Phong. Khó khắn lắm mới có thể kéo cô ở bên gã, gã không cho phép chuyện gì bất trắc xảy ra, đứa nhỏ này có thể khiến hai người họ gương vỡ lại lành. Ngạo Tuyết là người thế nào, có thể hy sinh mình vì những người thân xung quanh. Dù Lãnh Phong có gây ra chuyện gì có lỗi như thế nào, nhưng chỉ cần còn tình cảm, có thêm đứa bé này nữa, thì cô sẵn sàng tha thứ cho và quay trở lại với Lãnh Phong. Trên đời này, người hiểu rõ Ngạo Tuyết nhất, không phải là Lãnh Phong, mà là Vũ Duy. Y biết rõ cô đang vui sướng, đang hạnh phúc nhưng y không cho phép điều đó xảy ra. Tuyệt đối không bao giờ.
Mà Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được luồng khí tức của Vũ Duy, y trầm mặc không nói câu nào. Vẻ mặt lạnh lùng khác xa so với sự cợt nhã thường ngày. Có chút lo lắng, cùng sợ hãi. Vũ Duy muốn cô bỏ đứa bé đi. Điều này cô không làm được. Liệu y đang tính toán điều gì? Nếu y cưỡng ép cô bỏ đứa bé này….. điều này y có thể làm được. Cô biết y có thể làm như vậy, đủ nhẫn tâm tuyệt tình. Bàn tay cô lạnh buốt, ra mồ hôi lạnh. Có chút bất an không thể nào kím nén được.
Khi mà cánh cửa phòng tại Tuyết hiên đóng lại. Không khí có sự áp bức lạnh lẽo ngột ngạt tới bức người. Nhìn người đàn ông đang quay lưng đứng cách mình không xa, cố lấy lại bình tĩnh cô lên tiếng
“ Vũ Duy……”
“ Chuyện gì?”
“ Đứa nhỏ…..”
“ Mai đi phá thai đi” Gã lạnh lùng kết án tử hình cho đứa bé. Đứa nhỏ này gã không cần, chỉ cần người đàn bà đang đứng trước mặt mình thôi. Một chút nguy cơ nào khiến cô vụt khỏi tay gã cũng không được.
Chỉ thấy bàn tay mềm mại đặt lên vùng bụng, cô hiểu, cô cần cầu xin gã. Trước giờ cô chưa từng cầu xin ai cái gì cả, lòng tự tôn của cô không cho phép cô làm việc đó. Cầu xin là biểu hiện của nhút nhát, của không có bản lĩnh, của sự yêu đuối. Cô không cho phép. Nhưng tới giờ phút này, cô đang nằm trong tay Vũ Duy, sinh mệnh bé nhỏ kia, chỉ cần một cái xô ngã cũng có thể mất đi. Vũ Duy là người như thế nào? Cô có đủ hai tháng để hiểu toàn bộ con người y. Dù yêu cô, nhưng có thể sẵn sàng bóp cổ cô không một tia do dự, sinh mạng vốn mong manh như vậy, huống chi là tiểu sinh linh mới hình thành này.
“ Vũ Duy, trước giờ, em chưa cầu xin ai điều gì? Chuyện gì cũng cố gắng tự mình giải quyết. Nhưng hôm nay…..”
Cô từ từ quỳ xuống đất, tiếp tục nói
“ Coi như em xin anh, đừng bắt em bỏ đứa bé này…..”
Tâm có chút đau, gã cũng vô cùng bực mình, phiền não. Gã không mong chờ có đứa nhỏ này. Nếu là con của gã với cô thì khác, nhưng là của người đàn ông kia, vừa là tình địch, vừa là kẻ thù không đội trời chung. Không thể nào được. Tuyệt đối không cho phép
“ Vì Lãnh Phong sao? Vì muốn níu kéo hắn ta sao?”
Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu, cô nói
“Vì em…. Vì nó là con của em, nó ở trong bụng em rồi. Chỉ cần nghĩ tới trong bụng có một đứa nhỏ, em cảm thấy thật hạnh phúc…… Có lẽ đó là bản năng làm mẹ của bất kì ai….. Bỏ nó đi, cũng như là giết chết em một lần vậy”
“ Là vì đứa bé là con của Lãnh Phong, ba nó làn người em yêu, nên em mới như vậy. Nếu đứa bé là con anh, em liệu có để lại không?”
Đôi mắt trong veo của cô, nhìn gã thật lâu, rồi nhẹ nhàng trả lời, thật dịu dàng
“ Sẽ không? Chỉ cần đứa bé là con của em, em sẽ sinh ra nó. Em với Lãnh Phong chia tay rồi. Dù có con thì đã làm sao? Nó sẽ chỉ là con của em thôi, em có khả năng nuôi đứa nhỏ này không cần có ba. Hơn nữa, nó cũng là một mạng người, một sinh linh bé nhỏ…..”
Vũ Duy khoanh tay lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô. Gã đã lấy lại vẻ bình tĩnh, cái đầu lạnh của mình từ lúc trở về đây. Gã cũng chỉ muốn thử cô thôi. Gã biết cô chỉ có ý tứ như vậy, nhưng gã không muốn bản thân mình phải chịu thiệt thòi cái gì, mỉm cười lên tiếng
“Đứng lên đi. Ngạo Tuyết, anh là kẻ làm làm gì cũng phải có lợi ình. Giữ đứa bé này lại thì anh cũng phải được lợi lộc gì chứ, nó không phải là con của anh.”
“ Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Ngạo Tuyết cắn răng nói rồi đứng dậy. Cô hiểu tính cách này của Vũ Duy, muốn như vậy cần phải đáp ứng yêu cầu nào đó. Con người này vốn là như vậy?
Vũ Duy mỉm cười chỉ tay về phía chiếc giường lớn
“ Nếu như em có thể khiến anh…. vui vẻ hài lòng, thỏa mãn được anh. Anh sẽ để em giữ lại đứa nhỏ….”
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra, lui lại vài bước, chần chừ…. Vũ Duy phi thường hài lòng với biểu hiện này….
“ Vậy mai anh sẽ đưa em đi phá thai. Đi nghỉ sớm đi…..”
Gã chẳng cần cô phải hiến thân làm gì, vì dù sao gã cũng kiên quyết rồi. Không cho phép nghiệt chủng ấy ra đời. Chỉ đơn giản đưa ra điều kiện ấy làm khó cô thôi. Cô làm sao có thể phản bội lại Lãnh Phong được. Dù sao gã cũng không cần thiết ép buộc có được thể xác cô vào lúc này. Nói rồi gã quay người vào phòng tắm.
Lâm Ngạo Tuyết thất thần đứng đó. Nếu quả thật chỉ được lựa chọn như vậy…… Cô đột nhiên rất muốn bỏ trốn, muốn biến mất khỏi chốn này, muốn chạy càng xa, Vũ Duy càng tốt.
Nhưng cô có thể trốn đi đâu….. Bên ngoài có rất nhiều kẻ canh gác. Dù không thấy người đâu, nhưng cô có thể cảm nhận được, có rất nhiều vệ sĩ đang bảo vệ Vũ Duy, đồng thời cũng có những con mắt đang giám sát cô. Ở nơi này, căn bản cô hoàn toàn không có khả năng chạy trốn hay nương nhờ ai…. Vũ Duy đã khóa chặt cô trong cái lồng son này rồi. Cô chỉ có thể ở trong này, không sao trốn thoát được.
Điều kiện này….. vốn dĩ gã đưa ra là làm khó cô, là bắt ép cô phải bỏ đứa nhỏ, căn bản là không cho cô có quyền lựa chọn hay quyết định…..
Bàn tay bé nhỏ siết chặt lại, cô lại đang đè nén cảm xúc của mình, nắm chặt uất ức này lại, không để cho nước mắt rơi xuống. Bản thân tựa hồ đã có một quyết định.
Vũ Duy tắm xong, vẫn thấy cô thơ thẩn ngồi trên sàn, có lẽ dòng nước lạnh làm gã thoải mái tinh thần hơn, thấy cô như vậy cũng có chút không đành lòng
“ Yên tâm, sau này chúng ta sẽ có con, đứa nhỏ hưởng đầy đủ tình cảm của gia đình, ra đời đúng lúc, sẽ tốt hơn……”
Nói xong gã cũng chẳng ý thức được tại sao lại nói mấy vấn đề này. Ngạo Tuyết đứng dậy, đi tới bên cạnh gã. Đôi mắt cô thật bình tĩnh mà nhìn vào mắt gã.
“ Anh nói, nếu như em có thể khiến anh vui vẻ, thoái mải….. Anh sẽ để em giữ lại đứa bé đúng không?”
“ Ừ” Gã cười lạnh, cô lại dám làm như vậy hiến thân sao?
Khẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra cô vẫn nhìn y, chăm chú rồi từ từ nói
“ Em… đồng ý…..”
Vòng tay ra sau lưng, cô từ từ kéo khóa váy. Mất khóa, chiếc váy chậm rãi rơi xuống mặt đất, đường cong cơ thể cứ như vậy lồ lộ hiện ra trước mắt Vũ Duy. Kiễng chân lên, đôi tay vòng qua cổ Vũ Duy, cô chủ động hôn anh. Vũ Duy là kẻ như thế nào, đục nước béo cò, từ trước tới này, kiếm lợi bất chính không tiếc thủ đoạn nào rôi. Cảnh xuân hiện ra trước mắt, thức ăn dâng tới miệng mình rồi, gã chẳng tội gì mà không hưởng thụ.
Vòng tay ôm lấy cô ép sát cô tựa vào gần mình, gã nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy, một cái chuyển mình khiến cả hai đã nằm trên giường, cô đã nằm dưới thân gã. Khẽ nhìn cô, gã bảo
“ Chuyện này là do em tự nguyện đấy”
“ Em biết…..” Cô trả lời.
“ Biết….. Ngạo Tuyết, có thể em biết nói dối, nhưng cơ thể của em thì không?” Từ lúc đẩy cô ngã trên giường cả người cô đã cứng ngắc lại rồi. Tự nguyện mà như vậy ư? Gã cười
Bàn tay Lâm Ngạo Tuyết di chuyển kéo vạt áo tắm của Vũ Duy ra, chốc lát chính gã cũng không còn mặc gì, bàn tay lướt tới bờ ngực rộng lớn ấy…..
Vũ Duy khẽ cầm lấy tay cô, không để nó chạy loạn nữa, gã thừa hiểu cô chẳng có kinh nghiệm gì rồi, vì vậy tốt nhất là để gã dạy cô…… Rốt cuộc thì cũng có ngày, gã có thể khiến cô chủ động lên giường cùng. Gã sẽ cho cô khoảng thời gian ấn tượng nhất, khó quên nhất, khoái cảm nhất. Gã khẽ thì thầm bên tai cô
” Lãnh Phong, có thể khiến em hoạt khoái không? Hôm nay, anh sẽ khiến em hài lòng không quên được, Ngạo Tuyết”
Tâm cô nghe những lời nói ấy, bỗng nhiên lại đau đớn….. Cô rõ ràng biết, cô đã phản bội Lãnh Phong rồi, sau ngày hôm nay, cô không thể trở lại với anh, sau này sau này tận mãi về sau cũng không được nữa rồi. Mà lúc này, cơ thể dưới sự dẫn dắt của Vũ Duy, dục vọng nổi lên, không còn để tâm tới những gì cô nghĩ nữa. Nếu đã làm rồi, thì phải làm tới cùng thôi…..
Đêm ấy, nơi Tuyết hiên này, mảnh xuân tình diễn ra vô cùng sinh động, tràn ngập không khí hoan ái cực độ, do chính Vũ Duy ép buộc….. Gã chỉ biết điên cuồng mê đắm vào cái thân thể xinh đẹp mê người ấy, liên tục đòi hỏi,ép buộc Ngạo Tuyết cả một đêm,điên cuồng đưa cô tới đỉnh cao hoạt khoái, khiến cơ thế bé nhỏ của cô chưa thuần thục sự đời không chịu nổi, mãi khi gần sáng mới chịu để cô thiếp đi. Gã hy vọng, sau màn hoan ái kịch liệt này, có thể khiến cái thai tự nhiên mà mất đi. Vừa hưởng thụ cũng là vừa tính kế ình.