Nghe tiếng gõ cửa, Lãnh Phong lên tiếng
“ Vào đi”
Cửa mở, Ngạo Tuyết đi vào trên tay cô là cốc nước cam, và chút đồ ăn nhẹ.
Tiến đến gần anh, đặt lên bàn
“ Phong, muộn rồi, anh ăn chút gì đi.”
Đón cốc nước cam rồi từ từ uống, phong thái vô cùng tao nhã, quý phái.
“ Ưm, mai cuối tuần, anh còn nhiều thời gian làm việc mà. Khuya rồi đấy”
Nhìn đồng hồ chỉ 1h sáng, anh lo lắng nhìn cô
“ Muộn như vậy, sao em chưa ngủ”
“ Em bị tỉnh giấc, xuống lầu uống cốc nước. Thấy phòng làm việc sáng đèn.” Nhìn anh cô dè dặt hỏi “ Phong, công việc vất vả như vậy sao, có cần em giúp không?”
Kéo cô ngồi vào lòng mình, anh cười
“ Mai cuối tuần, muốn đưa em đi chơi nên tranh thủ hôm nay hoàn thành công việc. Ngoan đi ngủ đi”
Ngẫm nghĩ một lúc, Ngạo Tuyết mới lên tiếng
“ Thật ra, em gặp ác mộng…… Ưm thấy anh bị tai nạn.”
Cô ôm chặt lấy anh “ Phong, em sợ, không dám ngủ nữa.”
Tựa cằm lên đỉnh đầu Ngạo Tuyết, anh dịu dàng an ủi “ Ngốc ơi, chỉ là mơ thôi. Anh không phải vẫn an toàn sao?”
“ Không chịu. Anh bế em về ngủ cơ” Vừa nói vừa ôm chặt lấy cổ anh, không chịu rời đi. Thái độ bướng bỉnh này làm anh vô cùng vui vẻ, đứng dậy bế cô rời phòng làm việc.
Đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Anh vỗ về
“ Được rồi. Em ngủ đi” Thấy anh có vẻ muốn đi, Ngạo Tuyết giữ tay Lãnh Phong lại, cô e dè hỏi
“ Vậy anh lại về làm việc tiếp sao?”
“ Ừm, còn chút chuyện nữa, xong việc anh sẽ đi ngủ?”
“ Vậy để mai giải quyết được không? Anh ôm em ngủ được không?”
Đôi mắt cô có sự lo lắng cùng bất an, khiến anh không nỡ từ chối. Công việc làm sao quan trọng bằng cô được.
Anh khẽ kéo chăn rồi nằm bên cạnh cô. Rất nhanh thôi, Ngạo Tuyết đã rúc vào lòng anh, đôi tay cô vòng qua eo ôm lấy anh. Mà chính anh cũng đáp lại, ôm chặt lấy cô
“ Phong…..”
“Ngủ đi chứ”
“ Công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe là trên hết. Cũng đừng vì em làm việc quá sức như vậy. Nếu không giải quyết được thì còn ngày mai.Đi chơi cũng còn rất nhiều dịp mà.”
“ Anh muốn mai có thể đưa em đi chơi, không bị phá rối.”
“ Phong….. em cảm động” Trong giọng cô có chút xúc động. Vuốt tấm lưng cô, anh âu yếm
“ Chỉ cần em được vui thì những thứ khác không còn quan trọng nữa”
“ Em yêu anh…….”
Cô yêu người đàn ông này, cô có thể nói với anh hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn vạn lần mà không thấy chán. Bản thân cũng tin tưởng anh có nghe mãi cũng không chán.
“ Anh biết, anh cũng yêu em……..” Hôn nhẹ lên trán cô, anh thỏa hiệp
“ Vậy mình cùng ngủ thôi”
Đêm ấy, trong căn phòng đó, cặp đôi ấy ôm chặt lấy nhau, cùng chìm sâu vào giấc ngủ. Gương mặt họ thật sự bình yên, hài hòa.
Bà quản gia khẽ nhìn họ, mỉm cười hài lòng rồi đóng cửa lại. Bà biết nhờ Ngạo Tuyết là đúng mà, hiện tại anh đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ bình yên rồi.
Thật ra chính bà đã tới tìm Ngạo Tuyết nhờ cô giúp anh đi ngủ sớm. Quả nhiên, chỉ lời nói của cô, anh mới nghe và làm theo. Tiêu gia chuẩn bị có một nữ chủ nhân mới vô cùng xứng đáng.
Những tia nắng sớm, nhẹ nhè xuyên qua khung cửa kính, chiếu vào căn phòng, đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ, gương mặt họ một vẻ bình yên hạnh phúc
Ý thức dần quay lại, cô gái từ trong giấc ngủ dần dần có tỉnh lại, nhưng vẫn tham luyến giấc ngủ, tham luyến hơi ấm bên cạnh, vô tình rúc chặt vào lòng chàng trai. Người đàn ông nằm bên cạnh hình như cũng đã tỉnh lại, nhận thấy hành động của người yêu, anh khẽ vòng tay ôm chặt cô, khẽ hưởng thụ hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể mềm mại. Bất giác anh phát hiện rằng dù có nhìn ngắm bao nhiêu, tận hưởng bao nhiêu nhưng với anh không hề đủ, ngược lại chỉ càng muốn nhiều hơn.
Nhận thấy cái ôm siết chặt, cô mơ màng hỏi
“ Phong, anh dậy rồi à?”
“ Em cũng tỉnh rồi.”
Cùng mở mắt ra, một ngày cuối tuần đẹp trời. Ngạo Tuyết nhớ tới lời anh, cô cười
“ Anh nói hôm nay sẽ đưa em đi chơi đúng không?”
Chỉ thấy anh khẽ gật đầu, cô hoan hỉ “ A, thế là hôm nay chúng ta hẹn hò nhỉ” Cô vùng dậy háo hức “ Anh về phòng đi, em còn chuẩn bị mọi thứ còn đi hẹn hò”
Nhìn nữ nhân của mình vui vẻ mong chờ, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tươi tắn như vậy, anh đáng lẽ phải đưa cô đi từ lâu rồi. Sau mấy lần thất hẹn, cuối cùng nay cũng có cơ hội. Hôn nhẹ lên môi cô, anh cười
“ Nhanh lên đấy. Đừng bắt anh đợi lâu. Cùng ăn sáng rồi đi không mệt”
“ Ừ”
Ngạo Tuyết quả thực vô cùng vui vẻ, cuối cùng hai người cũng có một buổi hẹn hò đi chơi như những cặp đôi khác. Tuy là vậy nhưng cô thập phần hài lòng, dù sao công việc của Phong rất bận, có chút ít thời gian bên cô là được rồi. Tuy nói hai người không có thời gian riêng tư nhưng phần lớn thời gian cô đều ở cạnh anh. Như vậy cũng là bù đắp rồi. Hôm nay được hẹn hò, chắc chắn phải thật chu đáo vẹn toàn. Cái đầu của cô nảy ra bao nhiêu ý tưởng đi chơi này nọ để cùng anh thực hiện.
Xuống lầu, cô ăn thật nhanh để chuẩn bị đi chơi. Nhìn bộ dáng như trẻ con này, tâm tình của anh vô cùng tốt. Từ ngày có cô, anh đã biết cười. Cô gái này cứ như thần hộ mệnh của anh vậy. Chỉ cần thấy cô đã đủ hạnh phúc, từng cử chỉ một, động tác dáng vẻ, anh đều khắc ghi từng chi tiết trong lòng.
Hôm nay, là chiếc váy xanh ngọc trang nhã mà Thu Phong thiết kế riêng cho cô. Anh biết đây là bộ váy cô vô cùng yêu mến. Khi nhận được món quà này, cô vui vẻ nói với anh, khi nào cả hai có thể hẹn hò, cô nhất định sẽ mặc nó cho anh nhìn.
Quả nhiên là không hề quên lời đã từng nói. Anh biết cô mong muốn một lần được hẹn hò như các đôi đang yêu nhau hiện nay. Có lần nhìn một đôi trên phim, cô cứ ngẩn ngơ, quay sang thấy anh đang làm việc lại tiếp tục coi phim không nói gì nữa. Anh thấy hết, cũng có chút bất lực. Công ty quả có rất nhiều việc, trong giới xã hội đen cũng vậy. Từ 15 tuổi, anh đã bắt đầu gánh vác công việc của gia tộc. Phải cố gắng hết sức không thể lơ là.
Cô gái nhỏ này yêu anh, quả có chút ủy khuất không như người thường được. Vậy mà không một lần kêu ca hay trách móc, lúc nào cũng ở bên động viên an ủi anh. Luôn giữ vừng niềm tin với anh.
Lần này coi như là bù đắp cho cô.
Cả hai cùng nắm tay nhau, sánh bước trên đường. Hôm nay Lãnh Phong mặc đồ bình thường, chiếc sơ mi đen càng tôn lên làn da trắng trẻo. Chiếc quần bò kết hợp có chút khác vẻ nghiêm nghị lịch lãm thường ngày. Còn Ngạo Tuyết là chiếc váy kiểu dáng trang nhã, đáng yêu. Mái tóc dài bay bổng trong gió càng thêm xinh đẹp. Hai người họ nam thanh nữ tú, trai đẹp gái xinh sánh bước quả nhiên có một sức hút đặc biệt làm người ta chú ý ngưỡng mộ. Đi theo đằng xa là chiếc xe chở vệ sĩ, ân dù sao đây cũng là công việc của họ.
“ Em muốn đi đâu?”
“ Công viên.” Cô hào hứng lên tiếng kể lể. “ Trong công viên có nhiều chỗ vui lắm. Tụi bạn em kể phải đi cùng người yêu mới thú vị”
“ Vậy đi công viên”
Cô khoác lấy tay anh, thân mật vô cùng
“ Có thấy em trẻ con không?”
“ Có chút nhưng đáng yêu.” Anh trêu chọc
Cô mỉm cười, giọng điệu dịu dàng nhưng vô cùng ấm áp
“ Em có thể là có chút mơ mộng, có một tình yêu đẹp như truyện cổ tích, với công chúa hoàng tử, họ yêu nhau và được ở bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Anh chính là bạch mã hoàng tử của em. Cô gái nhỏ nào cũng mơ ước như vậy hết. Em mong muốn mình có thật nhiều kỉ niệm đẹp hạnh phúc, đến khi về già có thể cùng anh tận hưởng lại. Mọi thứ cứ như một giấc mơ đó anh”
Khẽ ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng
“ Bé ngốc, sao em cứ nghĩ nhiều như vậy. Đây là hiện thực, anh không phải là hoàng tử, nhưng ít nhất anh cũng sẽ coi em là một nàng công chúa. Chúng ta sẽ mãi bên nhau”
Lâm Ngạo Tuyết, trong sáng, đơn giản. Nhiều lúc thông minh, có lúc lại ngô nghê, có lúc hiện thực có lúc lại mơ mộng. Tất cả con người cô, anh thấu hiểu rõ, anh mong muốn làm cho cô, thực hiện bằng được những điều cô muốn. Từ khi cô tiến vào thế giới của anh, cuộc đời anh đã có ý nghĩ hơn. Không chỉ là gánh vác công việc của dòng tộc, anh đã muốn ở bên một người con gái, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ và làm cho cô được hạnh phúc, được sống vui vẻ. Cuộc sống của anh từ nay đã có ý nghĩa hơn rất nhiều.
“ Phong, đang ở giữa đường đó, mọi người nhìn kìa”
“ Mặc kệ họ, đang ghen tỵ với chúng ta đó, không cần nhìn”
“ Ừ…”
“ Ngạo Tuyết……”
“ Vâng!”
“ Anh có thể không phải là một người yêu tốt, không thể bên em thường xuyên, chia sẻ với em mọi việc, cũng không thể cùng em đi chơi như một đôi yêu nhau bình thường. Có khi còn vì anh mà em gặp nguy hiểm, sống không thể không đề phòng. Em có hối hận vì yêu anh không”
“ Ưm….. em có…..” Lãnh Phong hơi cứng người. Câu trả lời làm anh có chút hụt hẫng
“ Nhưng nếu được chọn lại, em vẫn yêu anh. Vẫn sãn sàng yêu anh. Cho dù biết về sau có hối hận, có đánh đổi những gì, nhưng em vẫn yêu anh. Anh là tình yêu duy nhất của em”
Siết cô thêm chặt một chút
“ Nếu em còn nói như vậy với anh lần nữa, anh nhất định sẽ trừng phạt em”
“ Phạt thế nào”
“ Buộc chặt em cả đời bên anh, đi đâu cũng không rời”
“ Vậy là cả lúc ăn, ngủ, nghỉ, tắm rửa, đi vệ sinh sao?”
“ Ừ thì trừ lúc đi vệ sinh. Tắm rửa chung cũng tốt chứ sao? Sao không sớm nghĩ ra nhỉ”
Bộp, cô đập tay vào ngực anh, khẽ nói “ Sắc lang”
“ Đàn ông ai mà chẳng là con sói.”
Từ xa nhìn cảnh hai người ôm ấp tay trong tay, sắc mặt Vũ Duy phi thường khó chịu, y ngồi trên xe, ánh mắt dường như muốn giết người. Phải nói là thuộc hạ của y, cũng ít khi trông thấy hình tượng như vậy từ chủ nhân của mình.
Con mồi của gã, người mà gã có vẻ thích thú lại tay trong tay, vui vẻ cười nói, ôm ấp kẻ thù của mình. Quả là ông trời sắp đặt. Cuộc chiến này sẽ rất thú vị và gay go. Lấy lại thái độ ôn hòa, gã nói
“ Đi theo bọn họ”
“ Vâng”
Nhìn Lâm Ngạo Tuyết nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả ánh mắt cũng chan chứa y cười, nụ cười chưa bao giờ y thấy. Nụ cười ấy….. bản thân y cũng muốn có. Muốn cô nhìn y cười như vậy.
Ngày hôm nay Lâm Ngạo Tuyết cực kì hạnh phúc, cô đã được thỏa tâm nguyện một lần được cùng người mình yêu tay trong tay đi dạo, được cùng nhau sánh bước trên con đường, cùng đi chơi công viên giải trí, đi coi phim, đi chụp ảnh đôi. Chơi cả ngày mệt mỏi, Lãnh Phong đưa cô đi nhà hàng ăn. Cả hai vừa gọi món xong, bỗng điện thoại của Lãnh Phong lại đổ chuông. Từ chiều tới giờ trên dưới 10 cuộc gọi bị anh hủy đi. Ngạo Tuyết có chút áy náy, cô bảo
“ Phong, anh nghe máy đi. Hơn 10 cuộc rồi, chắc có chuyện quan trọng”
Cuối cùng trước sự nài nỉ của cô, anh cũng nhấc máy, nghe điện xong, sắc mặt anh có chút không tốt. Lãnh Phong ái ngại nhìn cô. Ngạo Tuyết mỉm cười
“ Có việc thì anh đi trước đi. Hôm nay bắt anh cả ngày rồi, giờ phải nhường cho công việc mà. Em ăn một mình cũng được”
“ Vậy anh….. anh đi trước nhé”
“ Anh đi mau lên.”
Lãnh Phong đứng lên, anh nhìn cô một hồi rồi nói
“ Phải ăn hết mới được về”
“ Anh yên tâm. Em đói lắm rồi sẽ ăn hết sạch”
Nghe cô nói vậy, Phong mới yên tâm đôi chút, anh khẽ xoay người trước lúc bước đi mới mở lời
“ Xin lỗi, tính ăn tối cùng em mà….”
“ Ngày nào mình chẳng ăn tối với nhau.”
Xoay người lại, anh hôn lên môi cô rồi mới dời đi.
Trông theo bóng anh đi khỏi, Ngạo Tuyết mỉm cười. Có người yêu như anh, cô quả thật mãn nguyện rồi. Trên điện thoại có hình đôi của hai người, thật vui vẻ a. Tuy không thể cùng ăn tối, nhưng tối mai ở nhà, cô sẽ làm món anh thích ăn. Đang chìm đắm trong suy tưởng, một tiếng nói cất lên
“ Xin chào, trùng hợp quá”
Cô ngẩng đầu nhìn, là anh chàng họa thủy hôm trước. Chợt mỉm cười cô nói
“ Đúng là trùng hợp.”
Gã tiến tới gần cô, nhìn bàn thức ăn mới được dọn lên, tỏ ra ái ngại hỏi
“ Lần này em cũng đi một mình hay sao? Hay là bị cho leo cây nữa vậy”
“ Bạn trai tôi có chút việc, phải về trước rồi.” Ngạo Tuyết thẳng thắn nói. Cô muốn có chút rõ ràng. Người con trai này làm cô có chút không an tâm. Cần phải làm rõ ràng một chút.
“ Trùng hợp tôi tới đây ăn một mình, có thể ngồi cùng bàn chứ”
“ Ừ” Ngạo Tuyết không từ chối, dù sao bàn ăn này mình cô ăn sao hết được. Để thức ăn thừa là lẵng phí a.
Cả hai khá im lặng ngồi ăn. Vũ Duy không nghĩ cô lại ít nói tới vậy, cả bữa chỉ lặng lẽ ăn.
“ Có vẻ như em rất ít nói thì phải?”
“À, cũng không có chuyện gì để nói. Đồ ăn ở đây rất ngon, anh ăn nhiều một chút. Bỏ phí là không được đâu”
“ Sau này có dịp dẫn anh đi các quán ăn ngon được không? Anh từ nước ngoài mới về nên còn nhiều thứ lạ lẫm”
“ Nếu có duyên a…..”
“ Hình như lần trước, khi chia tay, em đã nói câu này. Bây giờ chúng ta gặp lại rồi, chẳng lẽ là không có duyên sao?”
“ Được rồi, coi như chúng ta có duyên đi” Cô mỉm cười. Không phải cô khó tính nhưng quả thật là đang ngại người lạ. Nhưng lại không hề muốn làm khó người ta, đành thuận theo vậy. Thêm một người bạn cũng không phải là xấu.
“ Anh tên gì?” Cô cất tiếng hỏi
“ Vũ Duy, còn em” Đã bắt đầu hỏi tên anh rồi, có lẽ cũng nên bắt đầu tăng tốc thôi.
“ Lâm Ngạo Tuyết”
“ Tên rất hay”
“ Cám ơn anh, ai cũng nói như vậy”
“ Hình như em có vẻ không thích anh?”
“ Em không thích người đẹp trai” Cô khẽ cười trêu chọc anh
“ Nhưng anh thấy bạn trai em lại là người đẹp trai” Gã cười cợt, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại cô. Nhắc tới Phong, cô mỉm cười hạnh phúc, rồi nói
“ Đúng vậy a, có bạn trai đẹp trai rồi nên những người khác không thích. Em không thích ai đẹp trai hơn anh ấy”
“ Ý em là, anh đẹp trai hơn bạn trai em sao?”
Cô liếc nhìn anh, thong thả đáp
“ Khó nói lắm, cả hai tuấn tú như nhau nhưng anh là mặt trời, còn anh ấy là mặt trăng. Có điều em thích mặt trăng mát lành hơn.”
“ So sánh rất khá.”
Gã nhấp một ngụm rượu, che đi tâm tình không tốt. Thích mặt trăng mát lành.
Đến lúc thanh toán, Vũ Duy đứng dậy trả tiền, Ngạo Tuyết mỉm cười
“ Bạn trai em trả rồi, nếu anh không ngại thì coi như lần này em mời.”
Vũ Duy cười tươi, nhưng ai biết trong lòng gã suy tính cái gì
“ Vậy thì anh cũng không ngại, có lần này thì còn lần sau, nhất định sẽ mời lại em”
Bản thân có chút không ngờ anh lại nói như vậy, cô khẽ gật đầu cho qua chuyện.
“ Ngạo Tuyết cho anh mượn điện thoại chút”
“ Đây”
Vũ Duy âm thầm cười, bấm số điện thoại của mình. Dù sao có số điện thoại để liên lạc còn hơn mà cứ tình cờ gặp vài lần nữa, trùng hợp 1 lần, 2 lần còn hiểu được chứ 4, 5 năm lần người ta sẽ nghi mất. Đưa trả lại cho cô, anh cười
“ Có gì, sau này còn tiện liên lạc”
Trước người con trai ồn ào như mặt trời này, Ngạo Tuyết không ghét, nhưng cô cũng chưa muốn quá thân thiết, cô hiện tại đối với anh chỉ là xã giao ở mức cần thiết.
Cùng nhau bước ra ngoài cửa hàng, chiếc xe đi tới, Ngạo Tuyết mở cửa xe, cô quay sang nhìn Vũ Duy
“ Chào anh”
“ Tạm biệt”
Trở về xe của mình, gã ra lệnh
“ Kiếm mấy đứa con gái về khách sạn”
Hôm nay gã bị làm mất hứng quá nhiều, cần có chỗ để phát tiết. Lâm Ngạo Tuyết, gã thề với lòng sẽ có lúc biến cô thành người đàn bà của mình mà phát tiết những gì gã phải chịu ngày hôm nay…..
Đang ngồi xe trở về, giữu thời tiết ấm áp như vậy, Lâm Ngạo Tuyết có chút lạnh sống lưng. Cô khẽ lẩm bẩm
“ Không rõ là đắc tội với ai nữa.”
Sau khi phát tiết xong, gã bỏ mặc mấy tình nhân đang ở trên giường mà trở ra phòng khách bên ngoài, tất cả đều không thỏa mãn dục vọng của hắn. Thứ hắn muốn bây giờ là có thể hảo hảo yêu chiều Lâm Ngạo Tuyết, mơn trớn trên thân thể mê người đó. Phải chỉ có như vậy mới đủ thỏa mãn lòng tự tôn của y lúc này.
Quả nhiên, Tiêu Lãnh Phong có chút bản lĩnh chọn được một bảo bối quý giá như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tình có chút tốt hơn. Thời gian còn dài, cuộc chơi còn chưa có chính thức bắt đầu. Ai khóc, ai cười, ngày sau sẽ rõ ràng. Bản tính thích chinh phục thử thách trỗi dậy, gần 8 năm nay gã đã không còn hứng thú với cái gì, lần này về đây, đúng là không sai đi.
“ Chủ nhân”
“ Có chuyện gì?”
“ Còn muốn bắt cóc cô ta nữa không”
“ Đương nhiên là có, lựa thời điểm thích hợp thì ra tay. Nhưng không được làm bị thương. Mang về đây”
“ Dạ”
Qua một thời gian, Vũ Duy không gọi điện, cũng không chủ động liên lạc hay tình cờ gặp mặt nữa. Bấy giờ Ngạo Tuyết mới có chút an tâm, nghĩ anh không có ý gì với mình. Thế nhưng có chết cô cũng không ngờ có thể gặp lại con người này vào hôm nay, trận giao hữu bóng rổ của học viện của mình với học viện Tây An. Vì là giao hữu ở trường bạn nên từ sớm, các thành viên tham gia đã đi tới trường Tây An. Lần này có hội trưởng hội học sinh Tiêu Lãnh Phong tham gia nên nữ sinh trường Tâm Tú kéo nhau đi rất đông. Phải nói rằng, Tiêu học trưởng chỉ tham gia trận bóng rổ 1 lần duy nhất của năm đầu tiên mà đã để lại ca ngợi, trở thành huyên thoại của trường, nay lại tham gia là do được bạn gái đề nghị. Các nữ sinh trong trường vừa ngưỡng mộ, vừa sùng bái Ngạo Tuyết xinh đẹp hiền lành. Trong trường Tiêu Lãnh Phong là hoàng tử thì cô là công chúa.
Lần này người háo hức nhất là Ngạo Tuyết, anh hứa sẽ tham gia chơi bóng nhưng chỉ là 30 phút cuối trận. Để có được 30 phút đó cô phải năn nỉ mãi, vòi vĩnh làm nũng anh mãi mới được.
Học viện Tây An có vẻ rất rộng cũng đẹp như Tâm Tú. Cả hai học viện vốn là đối thủ cạnh tranh nhau trong suốt một thời gian dài. Thi đấu này tuy mang hình thức giao hữu nhưng thực chất cả hai trường đều trọng thành tích. Mà việc đó cũng không ảnh hưởng gì tới Ngạo Tuyết cô chỉ cần coi người mình yêu chơi bóng rổ 1 lần chứ thắng hay thua cũng đâu quan trọng.
Lần này, để cổ vũ đội bóng, cô đã đích thân vào bếp, mặc cho Lãnh Phong không vui, đương nhiên rồi bạn gái mình làm cơm cho vài người con trai khác, mặc dù chỉ là cổ vũ cũng không được. Chỉ mình anh được hưởng phúc từ cô. Còn kẻ khác thì nằm mơ cũng đừng.
Tayxách nách mang một túi đồ ăn, trông cô có vẻ mệt mỏi.
“ Nếu biết trước đã nhờ người mang rồi” Ngạo Tuyết than thầm.
“ Đi đâu mà mang nặng vậy” Một tiếng gọi từ sau làm cô khẽ giật mình. Giọng có chút quen quen, chắc là người quen, cô bất giác quay lại. Trong ánh nắng một chàng trai đứng đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô. Khóe miệng cong lên thành một đường đẹp mắt, đôi mắt tà mị nhìn cô.
“ Vũ…….” Cô tựa như đã gần như quên hẳn tên người con trai này. Thấy cô có vẻ khó khăn, gã tiến lại
“ Vũ Duy, không phải em quên tên anh rồi chứ”
“ A…. không có” Cô lấp liếm, che đi xấu hổ. Đối với người sau một vài lần gặp không để lại ấn tượng hoặc lâu lâu không liên lạc, hay có khi cô không để mắt tới là coi như xếp nó vào chỗ không cần nhớ trong đầu rồi thải ra ngoài. Người ta còn nhớ mình nha, thế mà cô đã có chút quên. Vũ Duy thầm than, nhanh như vậy đã quên rồi. Thật là ngốc.
Cười trừ cô hỏi
“ Vũ Duy sao anh lại ở đây?”
“ Lẽ ra anh phải hỏi em mới đúng, em không phải học sinh trường này”
“Hả, sao anh biết”
Đúng lúc này vài nữ sinh đi qua, tất cả đều đỏ mặt, ánh mắt như si mê, điên dại, nhưng khẽ cúi đầu rất cung kính
“ Hội trưởng”
Vũ Duy khẽ gật đầu, còn Ngạo Tuyết cũng như từ trong mộng mà bừng tỉnh
“ Nguyên lai anh là hội trưởng của Tây An. Em học bên Tâm Tú”
“ Ừ anh biết rồi. Hôm nay sao em qua đây”
“ Hôm nay có trận thi đấu bóng giổ, em trong Hội học sinh nên tới phụ trách một chút.”
“ Có bạn trai tham gia không?”
“ Có, em rất muốn coi anh ấy thi đấu, nghe mọi người kể anh ấy chơi bóng rất tuyệt”
Nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, gương mặt rạng rỡ, giọng nói tự hào khi nhắc tới Lãnh Phong, lửa giận trong lòng Vũ Duy lại bùng lên mạnh mẽ. Lúc này y nhìn đống đồ rồi hỏi
“ Đồ gì đây? Sao lại mình em cầm như vậy”
“ A, đây là món ăn cho đội bóng bồi bổ lấy sức”
“ Món ăn này……” Vũ Duy nghi hoặc
“ A, chỉ là mấy món điểm tâm nhẹ em tự làm thôi, không phải đặc sản gì đâu”
“ Đồ tự làm, mới có ý nghĩa. Nặng như vậy, anh cầm giúp cho.”
“ A thôi, không cần đâu, em tự làm được”
Vũ Duy không nghe, khẽ giật túi đồ trong tay cô. Lúc này một tiếng nói ấm áp vang lên
“ Tuyết nhi”
Chỉ cần nghe thôi cũng biết đó là giọng Lãnh Phong, cô quay sang vui vẻ đáp trả
“ Phong”
Lãnh Phong đi tới, anh bỏ lơ qua Vũ Duy đang đứng bên cạnh mà ấu yếm người yêu
“ Đã bảo không được làm đồ ăn cho họ rồi còn không nghe. Giờ xách nặng như vậy”
“ Em làm anh cũng ăn nữa mà, coi như làm cho anh”
“ Vậy tí nữa không cho họ ăn, anh ăn hết nhé”
“ Đồ tham lam, phải chia sẻ ọi người nữa.”
Lửa giận của Vũ Duy lại dâng lên mãnh mẽ. Chưa bao giờ gã bị coi là vô hình như vậy, quá coi thường gã, tuy là rất giận nhưng y cũng mở miệng tươi cười
“ Ngạo Tuyết đây là bạn trai em sao?”
“ Đúng vậy” Cô quay sang nói với Lãnh Phong
“ Phong đây là một người bạn của em. Vũ Duy”
Vũ Duy tươi cười, giơ tay ra giới thiệu
“ Tiêu hội trưởng, xin chào”
Lãnh Phong đưa tay bắt lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào con người trước mắt, từ y toát ra cái vẻ đạo mạo giả dối, ẩn chứa sự nguy hiểm, bạn của Ngạo Tuyết hầu hết anh đều biết, nhưng người con trai xa lạ này thì…..
“ Chào”
Ngạo Tuyết tinh ý nhận ra sự nghi hoặc trong mắt anh, cô vội giải thích
“ Phong, lần trước là anh ấy cứu em, mới không bị xe đâm đó”
“ Cám ơn anh đã cứu Tuyết nhi”
Bình thường Phong không gọi cô là Tuyết nhi nha, lần này là đang chứng tỏ mình là bạn trai của cô đây. Tính chiếm hữu của anh cũng rất cao. Ngạo Tuyết khẽ cười trong lòng.
“ Tiêu hội trưởng, nghe nói trận này anh có tham gia?”
“ Đúng vậy, Tuyết nhi muốn coi tôi thi đấu, không biết anh có tham gia không?”
“ Nếu có thể cung anh so tài, Vũ Duy tôi đương nhiên rất hào hứng”
“ Vâng, hẹn gặp anh trên sân”
Lâm Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn cục diện trước mặt mình, có phải chiến trường đâu mà toàn mùi thuốc súng thế này. Hai anh chàng này ngoài thì đang vui vẻ nói cười, nhưng toàn thân đang ẩn chứa thuốc súng nha. Làm người ta không lạnh mà run. Cô gái nhỏ thông minh tốt nhất là nên yên lặng, giả ngu. Cô còn muốn sống tới mai nha.
Ây nhưng nguyên nhân dẫn tới cuộc ẩu chiến vô hình là tại cô thì làm sao có thể an toàn mà rút lui được. Lãnh Phong khéo léo cầm túi đồ trên tay Ngạo Tuyết, ôn nhu
“ Tuyết nhi, đi thôi, mọi người đang chờ”
Cô khẽ nuốt ngụm nước bọt, Vũ Duy nhìn hai người cô cười nhưng ánh mắt có vẻ rất muốn giết người nha. Còn Lãnh Phong thì một tay còn lại vòng qua người cô chứng tỏ quyền sở hữu.
“ Chào anh, em với Phong đi trước” Thôi cứ giả ngu còn hơn. Ngạo Tuyết kêu thầm.
Vũ Duy nhìn theo lưng cả hai, họ chẳng có gì là bất hòa cả, rất vui vẻ sánh bước nói cười. Cứ cười đi, không được bao lâu nữa đâu. Gã khẽ nở nụ cười ác lạnh.
Đối với Lãnh Phong, anh hoàn toàn tin tưởng tình yêu của Ngạo Tuyết, anh biết cô là cô gái hấp dẫn, có rất nhiều người sẽ bị cô mê hoặc làm điên đảo, nhưng anh không hề lo lắng. Nhưng người đàn ông kia, từ ánh mắt tới phong thái đã toát lên vẻ nguy hiểm, có chút không đơn giản, Ngạo Tuyết không nên đi cùng anh ta.
“ Em hay gặp anh ta lắm sao?”
“À không? chỉ có hai lần, lần đầu là hôm em đi xem phim đó. Lần thứ hai là hôm anh có việc phải về trước em ăn cơm một mình. Ngoài ra thì chưa gặp lại lần nào cả” Cô thành thật kể lại
“ Anh chàng này có chút không ổn lắm. Đừng qua lại nhiều”
“ Vâng, em biết rồi.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra vô cùng nghe lời. Thành thật mà nói, người như Vũ Duy không hợp với cô lắm, cô thích sự bình yên, dịu mát, yên tĩnh nhưng hòa hợp chứ không thích cái sôi nổi rực rỡ của anh. Mà nếu đã thấy không hợp thì cũng không nên giao du nhiều.
Sân vận động lúc này đã chật kín chỗ ngồi, theo Lãnh Phong vào sân, mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho hai người. Tìm một góc cả hai cùng ngồi theo dõi trận đấu. Mà Vũ Duy, y cũng chỉ ngồi trên sân, tại vị trí của đội quan sát trận đấu. Y không thích tranh chấp nhàm chán tại cái sân bóng rổ này. Y đang đợi Tiêu Lãnh Phong vào sân thì bản thân cũng sẽ ứng chiến. Chỉ một trò chơi đơn giản thôi.
Vì là giao hữu nên cả hai đội chơi vô cùng hưng phấn, rượt đuổi tỉ số liên miên làm khán giả hò reo cổ vũ không ít. Tuy nói là cả hai trường đều chú trọng thành tích muốn thắng nhưng các sinh viên lại không như vậy, họ ra sân với tâm trạng thoái mái, muốn cống hiến hết mình. Ngạo Tuyết ít khi coi nhưng hôm nay quả nhiên đã được mở rộng tầm mắt hết lời khen ngợi
“ Lát nữa anh ra sân, chắc sẽ tuyệt như thế hả?”
Cô phấn khích hỏi
“ Cũng không đến nỗi”
“ Gì mà không đến nỗi, mọi người coi anh là huyền thoại đó”
Gõ nhẹ đầu cô, anh cười “ Chỉ là lời đồn thôi, anh đi thay đồ, chuẩn bị ra sân”
“ Vâng, cố lên” Cô tươi cười cổ vũ. Ánh mắt dõi theo anh vào phòng thay đồ mới quay sang trận đấu. Chợt bắt gặp ánh mắt Vũ Duy nhìn mình đầy nhiệt tình. Cô cũng nhìn lại, khẽ gật đầu rồi mỉm cười rồi quay đi chỗ khác. Cô có cảm giác ánh nhìn này có chút gì đó không ổn kèo theo âm mưu.
Lãnh Phong bước ra, hoàn toàn làm nữ nhân này ngây người. Ân ở nhà tuy là có được nhìn, nhưng hôm nay trong bộ thể thao màu trắng, cơ bắp lộ ra, ngực rắn chắc, bắp đùi cũng rắn chắc, thân hình hoàn mĩ làm cô ngẩn ra. Không chê vào đâu được, cả người đều trắng trẻo. Cô có chút mê mẩn người.
“ Anh không biết tiểu Tuyết của anh lại háo sắc như vậy” Lãnh Phong lên tiếng trêu chọc cô. Tiểu cô nương vội vã quay đi, sắc mặt ửng hồng xấu hổ thập phần xinh đẹp.
“ Ngẩng đầu lên” Anh khẽ nói.
Ngạo Tuyết theo lời nói khẽ ngẩng đầu rồi bị một thứ mềm mại ấm áp phủ lên môi. Theo một tư thế rất tình tứ, cô vòng tay lên cổ anh, anh khẽ ôm chặt cố, cả hai giữa sân vận động, giữa trận bóng rổ và hàng trăm con mắt của mọi người hôn nhau.
Lãnh Phong luôn quan sát thấy ánh mắt Vũ Duy có dục vọng nhìn Ngạo Tuyết, đó là việc anh không cho phép vì vậy chỉ có thể dùng cách này cảnh cáo y. Nhưng quả nhìn biểu hiện lúc nãy của cô anh phi thường hài lòng, muốn thưởng cho cô một cái hôn.
Lúc anh bước vào sân, Vũ Duy cũng đứng dậy. Trên tay y là chiếc mic, nhẹ nhàng cất tiếng
“ Tiêu hội trưởng, tôi rất muốn được so tài với anh”
Nghe vậy cả hội trường bỗng trở nên im ắng, Lãnh Phong khẽ nheo mắt nhưng rồi lành lạnh lên tiếng
“ Vậy chúng ta vào trận thôi”
“ Trận đấu này cả hai chúng ta đều biết kết cục là hòa rồi. Không cần thiết phải tham gia nữa. Tôi muốn mời anh đấu tay đôi với tôi. Không biết ý anh thế nào”
Một lần nữa sân vận động lại im ắng. Đây là chuyện gì? Cơ hội ngàn năm có một đấy. Hai vị hội trưởng trong truyền thuyết so tài.
“ Hảo” Lãnh Phong không do dự mà nhận lời.
“ Để cho thú vị, tôi muốn có chút giải thưởng”
“ Giải thưởng gì?” Lãnh Phong hỏi.
Gã cười cười, quay sang nhìn Lâm Ngạo Tuyết, ánh mắt thâm thúy rồi chỉ vào cô
“ Cô ấy, nếu tôi thắng rất muốn mời Lâm tiểu thư đi chơi một bữa”
Lạnh nhạt lên tiếng, Lãnh Phong hỏi “ Nếu thua?”
“ Rất sẵn lòng mời hai người đi ăn”
“ Tôi nghĩ nếu anh thua, anh phải tránh xa cô ấy ra một chút”
“ Được”
Từ một người vô danh bị đẩy thành nhân vật chính của hai vị hội trưởng so tài, khổ chủ vẫn chưa hết bàng hoàng đứng phỗng tại đó. Bị đem thành giải thưởng, cô thật khổ sở, nhìn toàn hội trường ánh mắt hàng trăm cô gái nhìn mình như kiểu là tội phạm, ánh mắt hình viên đạn thật sự đáng sợ. Cô không còn tâm trí nào nhìn cuộc đấu tay đôi diễn ra nữa, mà chỉ thầm than khóc trong lòng.
Lúc này tất cả mọi người đang mải nhìn họ, trên sân, cả hai nhanh nhẹn như nhau, kĩ thuật chơi bóng điêu luyện, các bước đi, chạy nhảy, đập bóng nhanh nhẹn, chuẩn xác cùng đẹp mắt. Một sự ngang tài ngang sức khó phân thắng bại.
Bỗng một quả bóng từ đâu bay tới, không rõ ai ném đập mạnh vào đầu Ngạo Tuyết khiến cô choáng váng ngã xuống…….