Cả hai sự lựa chọn này, Nại Triết đều không muốn chọn cái nào.
Tay Phương Hoằng Trăn vẫn đang sờ soạng trên người Nại Triết.
Dù sao tiện nghi đã bị cậu ta chiếm hết, tâm trạng Nại Triết cũng bình tĩnh trở lại.
Đây là trước phòng Phương Hoằng Lâm, dù Phương Hoằng Trăn muốn làm điều gì tồi tệ với anh, cũng không dám làm ở đây.
Quả nhiên sự im lặng của anh càng làm cho Phương Hoằng Trăn giận hơn.
Phương Hoằng Trăn ghé sát vào anh, nghiến răng, thấp giọng hỏi: “Không phải mày không yêu anh tao à? Mày còn do dự cái gì?”
Nại Triết lạnh lùng nhìn cậu ta chứ không trả lời.
Đồng ý yêu cầu của ông Phương đã là hết mức với anh, giờ bảo anh huỷ hoại sự nghiệp của Phương Hoằng Lâm, thế nào anh cũng làm không được.
Tay Phương Hoằng Trăn siết chặt, Nại Triết cảm thấy đau đớn phía dưới xông lên não, làm anh không nhịn được thở hổn hển.
“Quản Nại Triết…”
Nại Triết nghe giọng nói chứa đầy giận dữ của Phương Hoằng Trăn, cảm giác đau đớn khiến anh không tài nào tập trung tinh thần.
Tiếp theo, anh thấy một cô hầu gái từ từ đi tới, mặt cô không cảm xúc nói với Phương Hoằng Trăn:
“Thiếu gia, ông đang chờ cậu.”
Cảm giác đau biến mất.
Nại Triết lập tức thả lỏng lại, anh thấy vẻ mặt không cam lòng của Phương Hoằng Trăn, cậu ta ghé vào tai anh, thấp giọng nói: “Ngày lành của mày còn dài lắm…”
Cậu ta đi rồi, lúc này Nại Triết nhận ra trán mình ra mồ hôi ướt đẫm.
Anh cứ tưởng tính cách Phương Hoằng Lâm đã xem như kỳ lạ, không ngờ hắn vẫn là người bình thường nhất ở Phương gia.
Nại Triết đứng trước cửa để lấy lại tinh thần một hồi lâu.
Sau đó, anh mới mở cửa vào phòng.
Lâu rồi không gặp Phương Hoằng Lâm, giờ gặp, tâm tình không giống ngày trước lắm.
Những ngày anh còn là chim hoàng yến, mỗi khi Phương Hoằng Lâm “Lâm hạnh” anh, tâm tình anh đều rất phức tạp.
Tất nhiên anh không ghét Phương Hoằng Lâm.
Có lẽ ở một mình quá chán, dù ở bên một người suốt này không nở nụ cười như Phương Hoằng Lâm, anh cũng thấy vui.
Xưa nay anh vốn là người không thích cô đơn.
Nhớ lại những ký ức đã qua, càng nhớ anh càng cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí, anh nghi ngờ Phương Hoằng Lâm cố ý để anh ở một mình trong căn phòng trống trải đó.
Bởi anh càng ở một mình lâu, không ai bên cạnh, càng cảm thấy cô đơn, người duy nhất có thể bên anh chỉ có Phương Hoằng Lâm.
Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng chớp mắt thấy Phương Hoằng Lâm kia, trong lòng anh vẫn không thể nén được cảm giác hồi hộp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
2.
Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
3.
Bạch Hổ Tinh Quân
4.
Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn
=====================================
Phương Hoằng Lâm nằm trên giường, rõ ràng lần trước gặp, mặt hắn chỉ có hơi hốc hác, bây giờ lại gầy đến không thể nhận ra.
Đôi môi hồng, làn da nhẵn nhụi nay đã trở nên xanh xao, vẻ đẹp trai, đôi mắt quyến rũ, giờ cũng nhắm chặt.
Nại Triết đi đến, ngồi cạnh hắn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, gọi hắn: “Hoằng Lâm…”
Có lẽ Phương Hoằng Lâm yêu anh thật lòng.
Nếu không, sao có thể vì anh mà trở nên như vậy? Nhưng tình yêu của hắn khiến Nại Triết cảm thấy hoang mang và áp lực.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Nại Triết cảm thấy mình không nói ra được điều gì cả, chỉ có thể gọi hắn một tiếng: “Hoằng Lâm…”
Phương Hoằng Lâm không tỉnh lại, hắn ngủ không ngon, lông mày dài đậm hơi cau lại, đầy vẻ đau khổ.
Tay Nại Triết vút ve gò má hắn, hắn có phản ứng, lông mi khẽ run, mặt giật nhẹ, như đang tránh né, nhíu mi càng chặt.
Nại Triết nói: “Hoằng Lâm, là tôi đây.
Tôi là Nại Triết đây… Tôi đến thăm cậu…”
Lòng Nại Triết hơi không nỡ.
Không biết tại sao, mũi anh có chút chua xót.
Đời người được mấy lần bốn năm.
Những tháng ngày bên nhau với Phương Hoằng Lâm, anh luôn nghĩ đến những mặt không tốt của đối phương.
Giờ thấy Phương Hoằng Lâm như vậy, trong đầu Nại Triết lại nhớ đầy những điểm tốt của hắn.
Nại Triết không trách được Phương Hoằng Lâm, cũng chưa từng trách Phương Hoằng Lâm.
Anh dùng thời gian và thân thể để đổi lấy tiền của Phương Hoằng Lâm.
Vốn dĩ, đây chính là một cuộc giao dịch, không có gì để trách cứ.
Nhưng nếu muốn anh đáp lại cảm tình của đối phương, anh vẫn cảm thấy tủi thân.
Tủi thân vì Phương Hoằng Lâm bỏ mặc anh, lạnh lùng với anh, còn cả thông báo nhận tiền sau mỗi đêm làm tình cùng nhau, vì giờ Phương Hoằng Lâm lại nói yêu anh, áp đặt tình cảm lên người anh.
Nại Triết nghĩ, tôi đã cho cậu bốn năm, cậu và tôi chỉ có thể dừng lại ở một cuộc giao dịch, thật là ngốc.
Nại Triết cởi giày leo lên giường, ôm Phương Hoằng Lâm vào lòng.
Hắn gầy quá, cơ thể cân đối ngày xưa, giờ ôm cộm người hết rồi.
Có điều kỳ lạ là, vừa rồi khi anh chạm vào, Phương Hoằng Lâm rất kháng cự, bây giờ trong lòng anh lại yên tĩnh không còn kháng cự nữa, vẻ mặt cũng bình thường lại.
Nại Triết nói khẽ bên tai hắn: “Không phải cậu nhớ tôi ư? Không phải cậu yêu tôi ư? Sao giờ tôi tới rồi cậu lại không chịu tỉnh? Có phải cậu lừa tôi không hả… Vừa rồi tôi bị em trai cậu sờ soạng, thật buồn nôn, cậu dậy liếm giúp tôi đi…”
Ở mặt này, hai người họ lại rất phù hợp.
Nại Triết có bóng ma tâm lý, Phương Hoằng Lâm thì không thích người khác đụng vào.
Khoảnh khắc dịu dàng nhất của họ là ở bên nhau, như hai con thú bị thương, liếm miệng vết thương cho đối phương, khiến miệng vết thương lành lặn lại.
Phương Hoằng Lâm không bao giờ chê anh, bất kể đã xem những tấm ảnh và video đáng buồn nôn đó.
Anh cũng không chê Phương Hoằng Lâm.
Anh biết Phương Hoằng Lâm thích nhất là sạch sẽ.
Một người thích sạch sẽ như vậy chỉ cho anh ôm, cho anh hôn.
Điều đó khiến anh cảm thấy mình cũng không dơ bẩn lắm.
Nại Triết vẫn nhớ mãi ánh trăng chiếu vào mặt Phương Hoằng Lâm đêm đó.
Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi cong, con ngươi nhàn nhạt lấp lánh ánh nước, hắn nói: “Chỗ nào không thoải mái, tôi liếm cho anh.”
Lưỡi hắn liếm xuống, biến thành những sợi chỉ, khâu vá vết sẹo trong lòng Nại Triết, giúp nó không bị rách ra.
“Bây giờ tôi ôm cậu cũng không thoải mái…” Nại Triết nhỏ giọng, nói từng tiếng đứt quãng: “Cậu như vậy, tôi sẽ chê cậu.
Cậu không phải kim chủ của tôi nữa rồi, cũng không còn là một anh chàng đẹp trai, vậy mà còn tự làm hại bản thân.
Bộ cậu không sợ tôi không cần cậu ư…”
Nại Triết cảm nhận thân thể Phương Hoằng Lâm khẽ nhúc nhích, có thể đây chỉ là ảo giác.
“Em gái tôi… đi rồi.” Anh nói: “Trước khi nó đi, muốn gặp cậu, tôi đành phải đưa ảnh cậu cho nó xem.
Nó khen cậu đẹp trai quá, còn nói hy vọng cậu có thể làm bạn trai của tôi.
Tôi nghĩ, nếu nó nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, chắc chắn nó sẽ cấp tốc mang tôi đi theo… Nó yều cầu cao đối với bạn trai tôi lắm.
Bây giờ cậu vừa gầy, vẻ mặt cũng không tốt, nó sẽ chê cậu cho xem…”
Lần này Phương Hoằng Lâm cử động thật.
Nại Triết cảm nhận được động tác của hắn một cách rõ ràng.
Hắn vẫn nói tiếp, nói về cuộc sống bây giờ của hắn, lời nào lời nấy cũng chê Phương Hoằng Lâm.
Rất lâu sau, hắn nghe Phương Hoằng Lâm hừ nhẹ một cái, giọng khàn rồi nhưng vẫn cố sức nói:
“Anh… khốn nạn…”.