Ông Phương không cho cậu vào.
Tuy trong lòng cậu rằng gấp, nhưng không thể không nể mặt người ông bà con này.
Vì thế, cậu chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nại Triết nhắn tin xong thì tắt nguồn khóa máy, Ân Duệ Sâm suýt nữa điên rồi.
Cậu không rõ mình sai ở đâu.
Cậu cứ nghĩ, tìm được Nại Triết rồi, họ có thể làm hòa như trước.
Nhưng vì sao ở giữa họ có nhiều lực cản như vậy, khiến họ không thể bước đến bên nhau.
Trong phòng yên ắng hồi lâu, Phương Hoằng Lâm cũng không có ý mặc đồ vào.
Ân Duệ Sâm thấy dịch bôi trơn chảy xuống theo đùi hắn, mắt cậu cũng đỏ lên.
Nại Triết là người đầu tiên phản ứng lại, vì tránh họ đánh nhau nữa, Nại Triết nói: “Tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ với các cậu.
Tôi không muốn ở bên ai cả.
Nếu thật sự yêu tôi, hãy buông tha cho tôi đi.”
Anh vừa dứt lời, hai người đã đồng thanh: “Không được!”
Trong lòng Nại Triết bực bội.
Anh lấy quần áo mặc nhanh vào, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngay cả cuộc đời tôi, tôi cũng không thể tự nắm giữ ư? Các cậu nói gì cũng vô ích.”
Thấy anh muốn đi, Ân Duệ Sâm vội nhảy vào, ôm anh từ sau lưng, thở gấp nói: “Đừng mà, Nại Triết… Đừng bỏ em nữa…”
Trước kia, Nại Triết bị tình yêu và cảm giác có lỗi đối với người này trói buộc.
Bây giờ anh thà làm tra nam, cũng muốn rời khỏi người này.
Anh đẩy mạnh vòng tay đang ôm anh của Ân Duệ Sâm ra, nói: “Tình yêu là chuyện hai người, em nên hiểu, cưỡng cầu không mang lại kết quả.
Duệ sâm, để anh đi đi, buông tha cho anh đi…”
“Anh kêu em buông tha anh? Là anh không chịu buông tha em!” Ân Duệ Sâm thấp giọng nói, thân thể hơi run nhẹ lên.
“Từ lần đầu gặp nhau, anh đã không muốn buông tha em.
Đời này của em vậy là hết rồi… Nại Triết, em không cách nào buông tha anh.
Chỉ có một kết cục duy nhất đó là chúng ta ở bên nhau.”
Trong lúc họ nói chuyện, Phương Hoằng Lâm đã mặc đồ xong.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn muốn cười lạnh.
Không bao lâu, cửa đã bị mở ra, ba người cùng nhìn ra ngoài.
Người mở là ông Phương và những người khác.
Ân Duệ Sâm bước ra từ sau lưng Nại Triết, nói chuyện với ông Phương, thay đổi dáng vẻ yếu ớt vừa rồi thành dáng vẻ mạnh mẽ: “Thả anh ấy đi.
Chúng tôi sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài.”
Ông Phương đã ngăn cản cậu mấy lần, không ngờ lần này cậu leo cửa sổ lên đây.
Không hổ là Ân Duệ Sâm.
Trong lòng ông Phương hơi dao động, ông nhìn Nại Triết, nhìn Ân Duệ Sâm, nhìn Phương Hoằng Lâm cúi đầu, không muốn mọi chuyện cứ thế mà xong.
Ông đè giọng hỏi: “Ân Duệ Sâm, cậu đang uy hiếp tôi?”
“Ngài biết tôi không có ý này.” Tuy Ân Duệ Sâm nói vậy, nhưng ánh mắt thì rất khiêu khích, tay đang ôm Nại Triết cũng không buông ra.
Ân Duệ Sâm vẫn không hiểu ông Phương.
Con cháu trong nhà không ai dám khiêu khích ông ta.
Đặc biệt là các cháu ông càng muốn chống đối, ông ta càng muốn chèn ép.
Ông ta nhìn từ trên xuống dưới Ân Duệ Sâm một cái, cười lạnh, nói: “Mời Ân tiên sinh ra ngoài.”
“Nại Triết, theo em đi.
Anh muốn đi đâu em cũng đi theo anh…” Thấy người sau lưng ông Phương muốn lại đây, Ân Duệ Sâm nhìn Nại Triết, trong mắt đầy cầu xin.
Nại Triết không dao động.
Sức khỏe Phương Hoằng Lâm đã tốt, chỉ kém một bước cuối cùng thì anh có thể thoát khỏi tất cả.
Anh tin ông Phương sẽ có cách giúp anh tọai nguyện.
“Nại Triết!” Ân Duệ Sâm không nghe anh đáp lại, lòng nóng như lửa đốt.
Mấy người đàn ông kia thật ra cũng không dám làm gì cậu, thậm chí không dám đụng vào cậu.
Nhưng dù sao đây cũng là Phương gia, chủ nhân ra lệnh đuổi khách, Ân Duệ Sâm cũng không thể ở lâu.
Cuối cùng cậu từ từ buông Nại Triết ra, mấy người đàn ông lộ vẻ cầu xin nói: “Ân tiên sinh, xin ngài đừng làm khó chúng tôi…”
Ân Duệ Sâm hít một hơi thật sâu, nhìn Nại Triết nói: “Anh có thể từ bỏ em, nhưng em sẽ không bao giờ từ bỏ anh.
Quản Nại Triết, bắt đầu lại từ đầu, tất nhiên là được.
Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”.