Đến nơi đã thấy Diệp Gia ngồi sẵn ở đấy, món ăn gần như được mang lên đủ vẫn còn nóng hổi.
Diệp Gia muốn đứng lên hành lễ thì hắn đã nhanh bước đến nói:” Từ này về sau không cần hành lễ với trẫm”
Diệp Gia gật đầu:” Vâng”
Hắn cùng y ngồi xuống, lại thấy không khí giữa hai người vẫn ngượng ngùng hắn đành lên tiếng trêu chọc:” Là Thượng quân muốn chờ trẫm về ăn cùng sao?”
“ Thần dùng bữa cùng Hoàng thượng không được sao?” Diệp Gia nghiêng đầu hỏi.
Hắn nhìn y sau đó khẽ cười:” Đương nhiên là được, Thượng Quân của trẫm nói thế nào trẫm cũng đều nói được”
Diệp Gia rũ mắt yên lặng, hắn nhướn mày muốn nói tiếp thì đã thấy hai tai của y đã đỏ ửng.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, bên ngoài hắn lại nghiêm túc nói:” Vậy trẫm không phụ lòng tốt của Thượng Quân, mau dùng bữa nào”
Hai người yên lặng dùng bữa, chốc lát hắn liền gắp thức ăn cho y, y cũng đáp lại gắp thức ăn cho hắn.
Hiên Tử đứng bên cạnh chỉ đành cúi đầu xem như không nhìn thấy, anh có cảm giác sắp đến mình sẽ trở thành người dư thừa ở đây mất rồi.
Dùng bữa xong hắn phải đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, y lại thấy mình không có chuyện gì làm đành trở về tẩm cung.
Đúng vậy là tẩm cung, nếu là thông thường người được gả cho hoàng thượng dù là Hoàng hậu cũng sẽ có cung riêng, nhưng kể từ khi y được phân vào tẩm cung của hắn liền không biết mình sẽ được phân về đâu nên chỉ đành trở về đó trước.
Hắn thấy người định rời đi liền lên tiếng:” Nếu Thượng quân không chê có thể đến ngự thư phòng cùng trẫm”
Diệp Gia nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hai người một trước một sau đến ngự thư phòng.
Hắn sợ y nhàm chán liền tìm sách cho y đọc giết thời gian còn mình trở lại bàn bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Diệp Gia an ổn ngồi một bên đọc sách, thời gian chậm rãi trôi qua, y đọc được một lúc liền ngẩng đầu lên chớp mắt để giảm bớt áp lực cho mắt.
Sau đó y không nhịn được nhìn về phía hắn, lúc này người đang lạnh lùng lật từng trang tấu chương xem xét, xung quanh của hắn lại mang theo cảm giác người lạ chớ đến làm phiền hắn.
Y nhìn hắn đến ngẩng người, nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn.
Giữa đám đại thần phía dưới, hắn một thân khí chất vương giả từng bước đi đến bậc cao nhất thắp hương ra mắt trời đất.
Lúc đó y đã bị hắn thu hút, một nam nhân anh tuấn lại mang theo nét lạnh lùng khiến người khác khó lại gần không hiểu sao y lại có cảm giác rung động kì lạ.
Trong một đêm yến tiệc, cứ ngỡ chỉ có thể nhìn hắn từ xa lại nhìn thấy người đó đứng trước mặt mình, có lẽ hôm đó đã ngà say nên cứ nghĩ mình gặp ảo giác lại nghe nam nhân đó ban cho mình chức quan Thị lang y chỉ có thể cười xem như là một giấc mơ đẹp.
Hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện mình thật sự đã trở thành Thị lang.
Đến hôm nay thành thân, y vẫn có chút cảm thấy không thật.
Có lẽ hắn chỉ nhất thời hứng thú với y nên ban cho y chức danh Thượng quân.
Đến khi cảm thấy nhàm chán, có lẽ y vẫn trở lại làm Thị lang đi?
“ Thượng quân thấy trẫm rất suất đi?” giọng nói của hắn vang lên cắt ngang suy nghĩ miên man của y.
Y chớp mắt nhìn hắn thì đã thấy hắn đứng dậy đến trước mặt y cúi đầu nhìn y nói:” Khanh nhìn trẫm rất lâu”
Diệp Gia đáp lại ánh nhìn của hắn rồi nói:” Người đừng gọi ta là Thượng quân như vậy?”
“ Ổ? Vậy khanh muốn ta gọi khanh là gì đây? Gia nhi? Bảo bối?” hắn vờ suy nghĩ rồi hỏi.
Bị cách xưng hô của hắn làm cho xấu hổ, y khẽ ho khan:” Khụ, không bằng người cứ gọi ta là Thượng quân đi”
“ Không, trẫm đổi ý rồi, gọi khanh là Gia nhi đi” hắn làm như không nét biểu tình xấu hổ của y, sau đó lại tự nhiên kéo y đứng lên, chưa để y tò mò hỏi thì hắn đã giải thích:” Ở đây cũng nhàm chán, trẫm mang khanh ra ngoài đi dạo một lát”
Diệp Gia ngoan ngoãn mặc hắn nắm tay dắt đi phía trước, y không khỏi nhìn lại bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình, bàn tay này đặc biệt ấm áp.
Hai người lần này không đến ngự hoa viên mà đi theo một con đường khác, nhìn theo hướng có vẻ Từ An cung của Thái hậu.
Nghe nói Thái hậu này trước kia là Dương phi, gia đình bà trước kia bị đổ oan mà chết thảm nhưng đã được hắn cho người điều tra lại sự việc năm đó mà đưa ra ánh sáng.
Bà cũng không có con cái nên sau khi lên làm Thái hậu bà cũng an phận không va vào tranh đấu.
Cung Từ An khá rộng lớn, phía sau cung còn có cả một hoa viên nhỏ không cần bà phải chen chúc đến ngự hoa viên.
Diệp Gia được hắn kéo đến hoa viên này, chính giữa hoa viên có một hồ sen nhỏ, có cả đình nghỉ mát ở đó.
Nhìn vào trong đình y có thể thấy một nữ nhân dù đã ngoài ba mươi nhưng vẫn còn lưu giữ nét xinh đẹp thời còn trẻ, bất ngờ là bên cạnh bà còn có một nam nhân.
Y đương nhiên không lạ mặt người này, là Lễ bộ Thượng thư – Ân Tỉnh.