Nhìn phía xa có vẻ hai người trò chuyện rất vui vẻ, y không nghĩ đến Ân Tỉnh lại có quan hệ tốt đẹp với Thái hậu.
Hắn mang y đi vào trong đình, lúc này hai người bên trong mới nhận ra hai người, Ân Tỉnh vội đứng lên muốn hành lễ đã bị hắn phất tay:” Không cần câu nệ”
Ân Tỉnh chỉ còn cách cúi người nói:” Hoàng thượng, Thượng quân”
Thái hậu cũng có phần ngạc nhiên:” Chẳng phải a gia đã cho người truyền tin chỉ cần buổi tối hôm nay dùng bữa cùng a gia thôi sao? Thượng quân sao lại đến sớm như vậy?”
Hắn trở lời thay y:” Là trẫm muốn mang y đến, mẫu hậu không tức giận đấy chứ?”.
Thái hậu bật cười lắc đầu nói:” Các ngươi mau ngồi”
Diệp Gia theo hắn ngồi xuống, Ân Tỉnh lại không ngồi cùng mà nói:” Thần nhớ trong bếp còn đang nấu một ít chè, để thần vào xem sao”.
Nói rồi cúi người lui ra ngoài để ba người trong đình cùng nhau trò chuyện.
Thái hậu nhìn y mỉm cười hỏi:” Đứa nhỏ này, ngươi thấy trong cung như thế nào, có gặp khó khăn gì không?”
Diệp Gia thành thật lắc đầu:” Thần cảm thấy rất tốt”.
Thái hậu liếc nhìn hắn rồi lại quay sang nói với y:” Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán có thể đến tìm a gia, Hoàng thượng luôn trăm công ngàn việc chỉ sợ ủy khuất ngươi”.
Diệp Gia theo quán tính nhìn hắn rồi nói:” Thần không ủy khuất”
Tống Mạn Vũ cũng chiêm lời:” Mẫu hậu sao lại nói xấu trẫm như thế, Gia nhi của trẫm đương nhiên sẽ không ủy khuất”.
Thái hậu nhướn mày nhìn hắn đầy ý vị, sau đó tiếp tục nói chuyện nhằm khiến y không căng thẳng, một lúc sau Ân Tỉnh cũng trở về còn mang theo chè hạt sen mới nấu.
Hắn tự nhiên nhận chén tự mình múc chè rồi đưa cho y, sau đó mới đến lượt mình, phía đối diện Ân Tỉnh cũng chủ động múc chè cho Thái hậu trước.
Diệp Gia nhìn cảnh này có phần nghi ngờ nhưng không dám nhắc đến, nghe nói toàn bộ nhóm người hại gia đình của Thái hậu được xử lí toàn bộ, trong đó không kể đến công lao của Ân Tỉnh.
Có lẽ hai người này đã quen biết nhau trước kia.
Mùi vị của chè hạt sen rất thanh, ăn vào thời tiết này không gì thích hợp hơn.
Một chén dần vơi hắn mới ngỏ ý:” Không bằng trẫm cùng Gia nhi ở lại dùng bữa trưa?”
Thái hậu có phần bất mãn:” Ý định của Hoàng thượng chính là muốn chuyển thời gian dùng bữa của ta cùng Thượng quân từ buổi tối thành bữa trưa đúng không?”.
Hắn không tỏ vẻ gì xem như thừa nhận, y thấy tình cảnh có phần không ổn muốn lên tiếng thì bà đã nói:” Được rồi, dù sao cũng đã đến.
Các ngươi ở lại đi, còn có… Thượng quân, buổi tối ngươi không cần đến nếu không lại để Hoàng thượng phàn nàn a gia”
Hắn tỏ ý không đúng:” Mẫu hậu là nghĩ trẫm như vậy?”
“ A gia tự biết tính của Hoàng thượng, người không cần giả vờ”.
Thế là cả nhóm cùng dùng bữa trưa ở cung của Thái hậu, sau đó hắn mới mang y trở về tẩm cung của mình.
Qua bữa ăn, Diệp Gia phần nào biết được tình cảm của hắn cùng Thái hậu rất tốt không giống như bằng mặt không bằng lòng.
Trở về tẩm điện, y mới suy nghĩ cẩn thận hỏi:” Hoàng thượng, thần sau này sẽ được phân vào cung nào?”
Hắn có chút khó hiểu quay lại nhìn y:” Gia nhi không muốn ở đây cùng trẫm? Hay ở đây khanh thấy không thoải mái?”
Diệp Gia lắc đầu:” Không có, chỉ là nếu thần ở lại sẽ bị các đại thần…”.
Hắn liền cắt ngang lời y:” Ý của trẫm còn để người khác nói đến sao?”
“ Cái này…” y có phần khó xử, bất quá không được bao lâu đã bị hắn kéo đến trên long sàn ngủ trưa.
Y cũng không nghĩ nữa mà chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều lại theo hắn đến ngự thư phòng giết thời gian, đến giờ thì dùng bữa cùng nhau.
Buổi tối không khí có chút ẩm ướt, xem ra trời sắp mưa.
Đến giữa đêm quả thật trời vang lên tiếng sấm rồi nặng hạt bắt đầu mưa.
Trận mưa này tương đối lớn, nhiệt độ cũng giảm xuống khiến y nằm trên long sàn cũng mơ hồ tìm kiếm nguồn nhiệt.
Cũng không cần tìm đâu xa, ngay bên cạnh y đã có, y bèn lủi người vào nguồn nhiệt đó, lại cảm nhận nguồn nhiệt chuyển động sau đó liền bao bọc lấy y.
Lúc này y mới cảm thấy ấm áp, an tâm mà chìm vào giấc ngủ một lần nữa.