NGOẠI TRUYỆN TỐNG – ĐOAN MỘC
Nhìn nội dung bức thư trong tay Tống Mạn Cát không khỏi tức giận vò nát nó, đúng lúc này một binh lính chạy vội vào thông báo:” Tướng quân, có người từ trong cung muốn gặp người!”
Tống Mạn Cát hít sâu một hơi nói:” Cho vào”.
Binh lính đi ra ngoài, không lâu sau liền dẫn một người bước vào trướng bồng.
Người đến vội quỳ xuống tâu:” Nhị hoàng tử, trong cung hiện đang… Hiện đang làm tang lễ cho Hoàng thượng, cầu người trở về thắp cho Hoàng thượng một nén nhang”
Tống Mạn Cát trầm mặt, người quỳ còn tưởng anh đang sốc khi nghe được tin báo này thì đã nghe thấy anh nói:” Được, ta sẽ chuẩn bị”.
Không nói hai lời Tống Mạn Cát thu thập một ít y phục, lại căn dặn những tướng lĩnh chủ chốt trong quân doanh rồi mới mang người cùng mình trở về kinh thành.
Chuyến đi trở về lần này anh cũng chỉ mang thân phận là Hoàng tử báo hiếu phụ hoàng của mình, nhưng lại đem rất nhiều người bên cạnh không khỏi khiến người đi thông báo nhíu mày.
Mặc dù gã có nghi hoặc nhưng vẫn im lặng cùng trở về, nhìn người có vẻ nhiều nhưng vẫn chưa đủ để thực hiện mưu mô tạo phản đâu nhỉ?
Cả nhóm người thúc ngựa hướng kinh thành trở về, nhưng dù sao phương Bắc xa xôi muốn đến kinh thành cũng gần nữa tháng.
Họ cũng không thể chạy xuyên suốt mà vẫn cần được nghỉ ngơi, ngựa cũng mệt huống chi người.
Tối đến họ tìm đại một ngôi miếu hoang nào đó nghỉ tạm, nhóm binh lính của Tống Mạn Cát chia nhau ra người kiếm củi người kiếm thức ăn nếu không thì sẽ dùng lương khô.
Tống Mạn Cát nhìn nhóm binh lính tất bật trong miếu một lượt rồi đi ra bên ngoài nhìn màn đêm, sau đó anh nói với không khí:” Nếu đã đến còn không mau xuất hiện?”
Không ai đáp lại, Tống Mạn Cát cũng không tỏ vẻ gì mà nói tiếp:” Tốt nhất ngươi đừng xuất hiện từ đây về sau”
“ Không nghĩ đến một đại tướng quân lại có thể ăn nói như vậy với ân nhân của mình” lúc này một giọng nói khác đáp lại, đồng thời thân ảnh của người cũng xuất hiện trước mặt Tống Mạn Cát.
Anh đánh giá một lượt, là một nam tử trẻ tuổi bên người còn mang theo kiếm, rất có dáng vẻ của hiệp khách.
Tống Mạn Cát hỏi:” Vị huynh đệ này là người của giang hồ đi? Như thế nào lại đi theo nhóm binh lính của chúng ta? Còn có, từ khi nào ngươi lại trở thành ân nhân của ta?”
“ Ta là Đoan Mộc Hành, có người muốn ta đi theo bảo vệ nhóm người của đại tướng quân”
Tống Mạn Cát nghĩ nghĩ rồi hỏi:” Là Mạn Vũ nhờ ngươi?”
Đoan Mộc Hành không giấu diếm gật đầu:” Đúng vậy”.
Tống Mạn Cát nghe xong không khỏi nhớ đến bức thư hắn đã gửi cho anh, bên trong ghi rằng có thể phụ hoàng sẽ băng hà trong khoàng thời gian gần đây, đương nhiên anh không thể nào không trở về hoàng cung một chuyến.
Hắn cũng nói rất có thể trên đường anh sẽ bị tập kích, Tống Mạn Cảnh đã có âm mưu muốn thoái vị chỉ sợ gã sẽ không bỏ sót cho mối họa ngầm nào có thể thay thế vị trí hoàng vị của gã mà ra tay trừ khử.
Anh nhìn Đoan Mộc Hành trước mặt sau đó nói:” Chuyện trong quan phủ không dính líu đến trong giang hồ, ngươi vẫn là nên làm chuyện của mình đừng đi theo chúng ta nữa”.
Đoan Mộc Hành nhướn mày:” Ta cũng không ham thích xem vào chuyện của chốn quan trường các ngươi, chỉ là ta muốn thực hiện giao ước mà thôi”
“ Ngươi cứ xem như là hoàn thành rồi đi, hoặc là đợi dịp nào khác làm công việc khác.
Tốt nhất ngươi nên tránh xa chúng ta thì hơn” Tống Mạn Cát phất tay ý bảo tiễn khách rồi chính anh trở vào trong miếu.
Đoan Mộc Hành chưa từng bị người khác từ chối trực tiếp như vậy không khỏi tức giận, cậu muốn mắng người nhưng cố kìm nén phun ra một câu:” Là chính ngươi nói!”.
Sau đó Đoan Mộc Hành biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Ngày hôm sau cả nhóm người xuất phát sớm, đoạn đường ngày hôm nay là đoạn đường rừng núi, dù có phần khó đi nhưng nếu tránh được nơi có người dân thì vẫn nên tránh.
Đúng như dự liệu, chỉ đi được một lát đã có một toán hắc y nhân xuất hiện.
Tống Mạn Cát ‘uy’ một tiếng ngựa bèn dừng lại, những người phía sau cũng cảnh giác nhìn nhóm hắc y nhân.
Hai bên không nói lời nào nhóm hắc y nhân đã xông đến rút kiếm tấn công, Tống Mạn Cát cũng nhanh chóng rút đao ra tiếp chiêu.