Một Lần Thế Thân Cả Đời Dây Dưa


“Ảnh Quân...”
Vân Tử Diễm vội vàng đuổi theo: “Ảnh Quân, giao con bé...!giao nó cho em!”
Cô ta không hiểu tại sao anh lại phải ôm Vân Tử Lăng đi ra ngoài.
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ bước tới chặn anh lại, vẻ mặt rất không vui, nhìn
cô gái đang nằm trong vòng tay anh, ánh mắt lạnh lùng: “Con định làm gì?”
“Cô ấy bị sốt.” Hoắc Ảnh Quân bình tĩnh nói.
“Ảnh Quân, giao con bé cho chú, chú sẽ đưa nó về.” Vân Hâm Bằng cũng
bước tới, mỉm cười nhìn anh: “Đêm nay là bữa tiệc của hai đứa.

Cháu không
nên để con bé phá hỏng không khí, nào, để chú đưa con bé về nhà.”
Nói xong Vân Hâm Bằng đưa tay định đỡ cô rời khỏi vòng tay của Hoắc Ảnh
Quân.
“Cô ấy không nên về nhà, mà phải tới bệnh viện mới phải!”
Vân Hâm Bằng sửng sốt, khóe miệng có hơi cứng đờ, ngượng ngùng mỉm

cười, “Được rồi, chú sẽ đưa con bé đi bệnh viện ngay, con bé này nhất định
là bị sốt đến mức lú lẫn luôn rồi, nào giao cho chú.”
“Không cần đâu!” Người đàn ông lạnh lùng đáp.
“Ảnh Quân, anh...!anh...” Vân Tử Diễm cắn môi, toàn thân có hơi run lên, tại
sao, tại sao anh lại không chịu buông tay cơ chứ?
“Nhà họ Vân có nhiều người như vậy, cần gì con đưa phải đưa cô ta đến
bệnh viện chứ? Con không biết mình đang ở trong tình huống như thế nào
sao hả?” Khúc Tịnh Kỳ có ấn tượng không tốt về Vân Tử Lăng, ánh mắt nhìn
cô tràn đầy khinh thường.
Lúc này, Hoắc Chấn Vũ đi tới: “Ảnh Quân, đưa con bé cho chú Vân đi.”
“Đúng thế, đưa con bé cho chú.” Vân Hâm Bằng vội vàng cúi người vẻ mặt
khiêm tốn, nói.
Đôi mắt đen của người đàn ông trở nên sâu hơn, anh nhìn cô gái trong vòng
tay mình, rồi ngước mắt lên nhìn bọn họ: “Quần áo của tôi đã ướt rồi, tôi sẽ
đưa cô ấy đi để quần áo của mọi người không bị ướt.”
Lúc này mọi người mới phát hiện ra vì ôm Vân Tử Lăng mà cả người Hoắc
Ảnh Quân đã ướt sũng rồi.
Nói xong, anh không cho bọn họ kịp phản ứng, lập tức bế cô đi ra ngoài.
“Ảnh Quân...” Vân Tử Diễm cắn môi, hàng mi ươn ướt, rồi bật khóc.
“Tử Diễm đừng khóc, chỉ là thằng bé Ảnh Quân này quá tốt bụng thôi.” Khúc
Tịnh Kỳ vội vàng bước tới, an ủi con dâu tương lai.
Vân Tử Diễm lắc đầu nhìn bà ta nói: “Bác gái, cháu không sao đâu, cháu chỉ
nghĩ rằng mình đã không chăm sóc tốt cho em gái mình...!khiến cho Ảnh
Quân phải bận tâm, là lỗi của cháu...”
“Ôi, cháu thực sự là một đứa trẻ tốt bụng.

Nếu em gái cháu bằng một nửa
của cháu thôi thì bố cháu sẽ không phải lo lắng cho nhiều như vậy rồi.” Thiện

cảm của Khúc Tịnh Kỳ dành cho cô ta đã sâu đậm hơn rất nhiều.
“Không sao không sao, mọi người cứ tiếp tục đi, lát nữa nó sẽ quay lại thôi.”
Hoắc Chấn Vũ lập tức xoa dịu tình hình.
Người giàu có nhất thành phố Nam Dương đã lên tiếng, tất nhiên không còn
ai dám có ý kiến gì nữa.
Bữa tiệc đã sôi nổi trở lại.
Hoắc Nhã Linh đứng ở tầng hai chứng kiến tất cả mọi chuyện, khóe miệng
khẽ mỉm cười, cầm ly rượu đi tới.
“Chị dâu ơi.” Cô ấy hét lên một tiếng.
Vân Tử Diễm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, xoay người nhìn cô ấy: “Nhã
Linh đấy à.”
“Anh trai tôi đi rồi sao?” Cô ta nhìn về phía cửa.
Ánh mắt Vân Tử Diễm cũng nhìn về phía cửa, rồi trở nên u ám.
“Này, cô em gái của chị thật là mưu mô đấy nhỉ.” Hoắc Nhã Linh lắc đầu, tiến
đến gần cô ta: “Chị nói xem, có phải chị ta cố ý làm như vậy không nhỉ?”
Vân Tử Diễm nhìn cô ấy, có hơi không hiểu: “Cố ý ư?
“Đúng vậy, chị nhìn xem, anh trai của tôi ưu tú như vậy, có biết bao nhiêu
phụ nữ muốn ở bên anh ấy, chẳng nhẽ em gái chị lại không có suy nghĩ đó
hay sao? Hơn nữa em gái chị còn là một đứa quê mùa, chưa từng nhìn thấy
thế giới thượng lưu như thế này, rồi lại nhìn thấy khối tài sản vô cùng lớn của

nhà tôi, còn có anh trai của tôi đẹp trai như vậy nữa, chị ta có thể không
động lòng được sao?”
Vân Tử Diễm nhíu mày, trong ánh mắt có chút lo lắng: “Ý của em là...”
“Tôi nghĩ em gái của chị đến đây để giành lấy anh trai của tôi từ chị đấy!”
Hoắc Nhã Linh đưa ra phán đoán một cách vô cùng chắc chắn.
Vân Tử Diễm nhìn cô ấy đầy kinh ngạc.
“Chị dâu, chị cũng phải cẩn thận đấy.” Vừa nói, cô ta vừa cười, vừa cầm ly
rượu rời đi.
Vân Tử Diễm lại nhìn ra ngoài cửa.
“Từ nay về sau, chị thích cái gì tôi sẽ cướp đi cái đó, chị để ý cái gì tôi sẽ lập
tức chiếm đoạt lấy nó!”
Đôi mắt Vân Tử Diễm lập tức trợn trừng lên, hai tay bất giác nắm chặt lại
thành nắm đấm.
‘Vân Tử Lăng, mày chán sống rồi có phải không!’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận