Vân Tử Lăng ôm thật chặt tấm chăn, chăn bao bọc quanh cơ thể cô.
Cô cuộn mình, ngồi, tựa đầu lên chăn.
Một mái tóc đen nhánh lưa thưa xõa xuống hai bên mặt của cô.
Tóc đen rũ xuống, rõ ràng có thể thấy được hai lỗ tai nhỏ nhắn trắng nõn kia
đang đỏ ửng lên.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên đỏ ngầu.
"Làm sao vậy?" Cách đó không xa, giọng nói của Khúc Tịnh Quân vang lên.
Ngay sau đó, lập tức nghe thấy rõ ràng Khúc Tịnh Quân đang đi qua đây.
“Bang” một tiếng, Hoắc Ảnh Quân đóng cửa lại.
"Không có gì, đi nghỉ ngơi đi!" Hoắc Ảnh Quân đứng ở cửa ra vào nói với
Khúc Tịnh Quân.
Khúc Tịnh Quân gật đầu, nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt,
nói: "Vậy anh, em đi nghỉ ngơi đây.
"
Nói xong, Khúc Tịnh Quân tiến ba bước lùi một bước quay đầu trở về phòng
của mình.
"Khụ!" Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, sau đó, nhanh chóng mở cửa phòng
của mình ra.
Ngay lập tức, trong phòng tắm lại một lần nữa vang lên âm thanh tắm rửa!
!
Hoắc Nhã Linh nhanh chóng đứng dậy, khóa trái cửa phòng lại.
Sau đó, nhìn về phía cô: "Cô, cô xuống đây!"
Vân Tử Lăng ngẩng đầu, nhìn cô ta, khuôn mặt ửng hồng chuyển thành đen,
sau đó, ánh mắt kia thể hiện khó có thể tin và cảm xúc không thể miêu tả.
"Này, ánh mắt này của cô là ý gì đây?"
“Người nhà của cô… Đều như vậy… Cứ như vậy mà đi vào phòng em gái
à?” Lông mày cô nhíu lại, ý nghĩ sâu xa.
“Này này này, cô có ý gì vậy hả, cái gì mà người nhà của tôi đều như vậy?
Anh của tôi từ lúc tôi mười hai tuổi trở đi, cho đến giờ không có đi vào phòng
của tôi nữa, đúng vậy đó, anh ấy vẫn không có vào phòng của tôi lần nào cả,
nhiều nhất cũng là gõ cửa như vậy, đứng ở ngoài cửa gọi tôi hai tiếng,
nhưng… Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy anh ấy chỉ mới khoác khăn
tắm đã vội vàng chạy tới rồi…”
Nhíu mày, Hoắc Nhã Linh nghĩ một lúc, sau đó mắt nhìn về phía Vân Tử
Lăng.
Vân Tử Lăng lập tức lạnh lùng trừng cô ta: "Đừng có cái gì cũng đổ lên
người tôi!”
"Cô và anh tôi có phải đang dan díu với nhau không?” Hoắc Nhã Linh nhíu
mày, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Nếu không, làm sao anh ấy sẽ vội vàng chạy đến như vậy?
"Ha ha ha.
" Cô cười, không trả lời, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô ta.
“Cô, cô làm gì thế? Cô, cô cười cái gì vậy, cô nói đi, cô nói chuyện đi!” Hoắc
Nhã Linh bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đến da đầu cũng run lên.
"Tắt đèn, đi ngủ!"
Bốn chữ, cô nghiến răng nghiến lợi nói, toàn thân không khỏi phát ra một sự
lạnh lùng đến thấu xương.
Ai muốn cùng cô ta nói nhảm cơ chứ!
"Ồ.
" Không biết có chuyện gì xảy ra, Hoắc Nhã Linh chớp chớp mắt, môi run
run vài tiếng, vậy mà thật sự đi tắt đèn.
Có điều, sau khi cô ta làm xong những việc này, liền ngây ngẩn cả người.
Cô ta, tại sao cô ta lại phải nghe lời của cô chứ?
Nhưng mà, Vân Tử Lăng lại trực tiếp cầm lấy chăn bông đắp lên, nằm
xuống, khó chịu đi ngủ.
Hoắc Nhã Linh bĩu môi, cô ta kỳ thật rất muốn hỏi cô, câu nói kia ở phòng
khách là có ý gì!
Nhưng, xem ra, bây giờ cô cũng sẽ không trả lời.
"Hừ!" Cô ta ôm búp bê, đi đến chỗ ghế sô pha, sau đó ném búp bê lên trên
ghế sô pha
Quay đầu lại, nhìn về phía trên giường.
"Tại sao tôi lại phải ngủ trên ghế sô pha, đó là giường của tôi mà!"
Càng nghĩ càng tức giận, Hoắc Nhã Linh dứt khoát, gấp lại, quay trở lại
giường.
Nằm xuống, giật một góc chăn, đắp lên.
!
Năm giờ ba mươi phút sáng, Vân Tử Lăng đã thức dậy.
Bây giờ vẫn còn là mùa đông.
Giờ này, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực.
Nhưng mấy năm nay, cô đã tập thói quen dậy sớm.
Bởi vì cô phải nấu cháo, nấu thuốc cho Bạch Hải Quỳnh.
Nhưng bây giờ, không có mẹ ở bên cạnh.
Vào giờ này mỗi sáng thức dậy, cô đều cảm thấy vô cùng cô đơn.
Trong phòng, ngọn đèn ấm áp ở đầu giường đã mở lên, cô từ từ ngồi dậy.
Hoắc Nhã Linh ở bên cạnh ôm búp bê ngủ say sưa, xem ra ngủ rất ngon.
Nhìn cô ta như vậy, không có cái vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh, nhìn thuận
mắt hơn nhiều.
Đứng dậy, cô đi xuống giường, quần áo tối hôm qua tắm xong giặt đã khô.
Cô cầm lấy mặc vào, mở cửa đi ra ngoài.
Cô theo ánh sáng của bóng đèn trên tường bên ngoài cửa, bước trên bậc
thang đi xuống lầu.
Vốn dĩ cô muốn tìm chút nước để uống, đến bên kia phòng bếp lại nghe thấy
âm thanh “leng keng thùng thùng” vang lên.
Cùng với giọng nói phàn nàn.
Vân Tử Lăng nhíu mày, đi tới.
Trong phòng bếp mang phong cách Đông Tây, hai thân hình cao lớn đang
bận rộn âm thanh “leng keng”, trên mặt bàn một mảnh hỗn độn.
“Con đã nói là để chú Lưu đến làm đi mà, bố cảm thấy con có biết làm
không?” Giọng nói của Hoắc Ảnh Quân đầy ý phàn nàn.
“Chú Lưu của con hôm qua đã làm cả ngày rồi, không mệt à, để cho con làm
bữa sáng cho ông đây ăn thì cứ làm đi, nói nhảm nhiều thế để làm gì?” Hoắc
Chấn Vũ vô cùng khó chịu.
"Không phải bố ơi, bố nhìn xem, bây giờ mới có mấy giờ cơ chứ?"
“Mấy giờ cái gì, bố đói rồi, con quan tâm mấy giờ để làm gì, con làm nhanh
lên đi.
” Hoắc Chấn Vũ hét lên.
Người đàn ông nhíu chặt lông mày, cầm lấy bột mì: "Cái này cần phải cho
bao nhiêu nước vào?"
“Bố làm sao biết được!”
"Vậy bố cảm thấy con có biết không?" Hoắc Ảnh Quân thật sự cạn lời.
“Con không biết đi tra Google à!”
Hoắc Ảnh Quân bất đắc dĩ đỡ trán: "Bố, con nấu mì gói cho bố ăn, được
không ạ?"
"Không thích, bố muốn ăn sủi cảo, con làm nhanh lên, bố sắp đói chết rồi!"
Hoắc Chấn Vũ nói xong, đem một chén nước đổ vào bên trong bột mì.
Lập tức, bột mì đã thành hồ dán!
Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía ông, nhíu mày: "Bố đang làm cái gì vậy?"
“Giúp con đấy, nếu không con lại cảm thấy không công bằng.
”
"Như vậy, thì làm sao mà nhào bột nữa?" Hoắc Ảnh Quân âm hiểm nhìn bố
mình, vẻ mặt bất lực.
Hoắc Chấn Vũ nhướng mày: "Nhão quá rồi à? Vậy thì, vậy thì thêm bột vào
là được rồi!”
Nói xong, lại cầm lấy một cái chén lớn, rồi múc một muôi lớn bột mì, vô tình
làm rơi xuống chậu bột.
Hoắc Ảnh Quân: !
Hoắc Chấn Vũ: !
"Chú Hoắc?" Vân Tử Lăng bất đắc dĩ lên tiếng.
Hoắc Chấn Vũ khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn về phía cô, sửng sốt một
chút: "Tử Lăng? Sao con dậy sớm vậy?"
Hoắc Ảnh Quân ở bên cạnh cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía cô.
“Phụt” Vân Tử Lăng nhịn không được bật cười.
Người đàn ông tuấn tú ấy, giờ phút này trên mặt đều là bột mì, toàn bộ áo sơ
mi đen đều dính bột màu trắng.
Hoắc Ảnh Quân sắc mặt thoáng cái đen lại.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Vân Tử Lăng làm bộ không thấy được vẻ mặt
u ám của anh, đi tới.
Hoắc Chấn Vũ cười: "Ngày hôm qua chú đi xã giao nhiều, cũng không ăn gì
cả, muốn làm ít đồ ăn, đói bụng! "
"Vậy sao chú không để cho đầu bếp làm?"
Vân Tử Lăng nhìn về phía mặt bàn, một bàn lộn xộn, quả thực chính là vô
cùng thê thảm.
"Cả ngày hôm qua tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, chú nghĩ để cho mọi
người ngủ thêm một lát rồi dậy, với lại chú cũng nói rồi, muốn để cho nó làm
ít đồ ăn cho chú ăn, khó lắm sao!" Hoắc Chấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt
thể hiện vẻ con trai lớn sinh ra không có tác dụng gì hết.
Nghe vậy, Vân Tử Lăng quả thực có chút giật mình.
Trước giờ cô vẫn cảm thấy, những người bên trong những gia đình giàu có
này, có thể mười ngón tay không dính nước, cô cảm thấy họ sẽ không làm
mấy việc này đâu.
Nhưng không ngờ, ông chủ Hoắc thật đúng là rất lương thiện.
"Chú Hoắc, để con làm cho!" Cô xắn tay áo lên: "Chú muốn ăn cái gì, để con
làm.
”
Hoắc Chấn Vũ có chút ngoài ý muốn: “Con biết làm à?”
Vân Tử Lăng mỉm cười: “Không phải chú muốn ăn sủi cảo sao?"
"Đúng vậy, con thật sự biết làm à?"
Vân Tử Lăng mỉm cười, đi tới, lấy cái chậu trước mặt người đàn ông qua,
thuận tiện đi tới bên cạnh, đẩy anh sang một bên.
Ngay lập tức, cô bắt đầu bận rộn.
Chậu bột hỗn độn ban đầu, đã được cô nhanh chóng nhào thành một cục
bột.
Sau đó, cô bắt đầu lấy rau cần trong tủ lạnh ra, rửa sạch, thái nhỏ.
Lúc băm thịt, tốc độ của cô rất nhanh, nhưng cũng rất đều tay.
Hoắc Ảnh Quân đứng ở bên cạnh, cứ yên lặng như vậy nhìn cô, đôi mắt đen
ngày càng mờ mịt!
Rất nhanh, một cái sủi cảo là được tạo thành hình, hình dáng của nó vô cùng
tinh xảo.
"Tử Lăng con thật khéo tay, thật sự nhìn rất đẹp mắt, so với ông Lưu làm còn
đẹp hơn.
" Hoắc Chấn Vũ quả thực giật mình không nhỏ, cho đến khi nhìn
thấy sủi cảo thành hình, ông không thể không bội phục.
"Cũng không có cao siêu gì đâu chú, thật ra gói sủi cảo rất đơn giản.
"
Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía cô, gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tử Diễm cũng biết
gói sao?”
Vân Tử Lăng cũng không ngừng động tác lại: "Chuyện này, chú phải hỏi chị
ấy rồi.
"
Quỹ đạo cuộc sống sinh hoạt của hai người khác nhau, Vân Tử Diễm có biết
gói sủi cảo hay không, cô thật đúng là không biết.
"Đúng rồi, nghe nói con và Khúc Tịnh Quân đang yêu đương với nhau?"
Vân Tử Lăng dừng lại, nhìn về phía ông, ánh mắt không khỏi liếc về phía
Hoắc Ảnh Quân đang đứng bên cạnh, cong môi: "Chú đang lo lắng con sẽ
làm xấu mặt Khúc Tịnh Quân sao?"
"Không không không, chú không có ý này, chú chỉ cảm thấy! ánh mắt của
thằng nhóc kia không tồi!”
Vân Tử Lăng mỉm cười: "Chỉ sợ, chú là người đầu tiên cảm thấy anh ấy là
người có ánh mắt không tồi!”
"Vì sao lại nói như vậy?" Hoắc Chấn Vũ hỏi.
"Tất cả lời đồn đại ở thành phố Nam Dương không phải đều nói như vậy
sao?"
"Con cũng nói rồi, đó là tin đồn, ai đúng ai sai, không người nào có thể định
đoạt, dù sao con trong mắt chú, không phải như lời đồn là được rồi.
"
Câu trả lời như thế này, thật sự khiến Vân Tử Lăng sững sờ một lúc.
Hiển nhiên, Hoắc Chấn Vũ rất biết làm người, ánh mắt rất sắc bén.
"Những năm gần đây, công việc kinh doanh của nhà họ Hoắc càng ngày
càng phát triển, chúng ta cũng sơ suất trong việc giáo dục Nhã Linh, chỉ biết
là đưa thẻ cho nó, lại quên không dạy dỗ nó tử tế, anh của nó suốt ngày
cũng chỉ biết yêu thương chiều chuộng nó, bây giờ mới khiến cho nó biến
thành dáng vẻ không coi ai ra gì này!”
Ông ta thở dài: "Bữa tiệc ngày hôm qua, những lời con nói kia, chú cũng
nghe được, con là người đầu tiên, khiến cho Nhã Linh á khẩu không trả lời
được.
"
Vân Tử Lăng nhìn về phía ông ta: "Cho nên chú muốn cho con đến trị cô ấy,
cho cô ấy ngoan ngoãn lại?”
Hoắc Chấn Vũ cười cười, gật đầu.
"Chú không sợ cháu sẽ làm hư cô ấy sao? Vì sao không mời một chuyên gia
đến đào tạo cho cô ấy?"
Hoắc Chấn Vũ cười vui vẻ: "Tử Lăng, cuộc sống và việc kinh doanh đều
cùng một nguyên tắc, chỉ có đặt cược, mới có thể nhìn thấy kết quả, Nhã
Linh đã thành cái dạng này, còn có thể xấu thêm được nữa sao? Hơn nữa,
con là người đầu tiên không sợ nó, so với bất cứ giáo viên bên ngoài nào
cũng lợi hại hơn nhiều, cũng là người đầu tiên làm cho nó tức giận mà không
cách nào trút ra được, chú muốn để cho con bé hiểu rõ, không phải có tiền là
có thể muốn làm gì thì làm!"
Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ, không khỏi nở một nụ cười chân
thành.
Ông ta thật sự là một cao thủ trên phương diện kinh doanh.
Không sai, cuộc sống và kinh doanh đều giống nhau.
Phải đánh cược một lần.
Ít ra, còn có năm mươi phần trăm cơ hội có thể thắng.
Mà cô, bây giờ mỗi một bước đi, đều là chuẩn bị cho việc đánh bại Vân Hâm
Bằng!
Rất nhanh, Vân Tử Lăng đã gói xong sủi cảo, cho sủi cảo vào nồi, rồi lại gắp
sủi cảo ra cho ông ta.
"Tử Lăng, tay nghề của con thật không tồi, ăn rất ngon!" Hoắc Chấn Vũ vô
cùng thoả mãn: "Nếu con và Khúc Tịnh Quân kết hôn, thằng bé này có lộc ăn
rồi!"
"Vậy con đây phải cố gắng hơn rồi!" Cô mỉm cười, sau đó nhìn đồng hồ trên
tường.
Sáu giờ ba mươi phút, không còn sớm nữa, cô nên trở về phòng rồi.
"Chú cứ từ từ ăn, con về phòng đây.
"
"Con không ăn à?"
"Cảm ơn chú, con vẫn chưa đói.
" Nói xong, cô đi ra phòng bếp, bên cạnh
chính là thang máy.
Cô nhấn nút đi lên.
Ngay lập tức, bước vào.
Nhưng mà, một giây trước khi cánh cửa kia muốn khép lại.
Một người có thân hình cao lớn cứ như vậy mà xông vào.
Lập tức, thang máy đóng lại.
Hoắc Ảnh Quân cúi người, chống hai tay, bao cơ thể nhỏ bé của cô lại, khóe
môi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt mang theo vẻ cợt nhả chế giễu:
"Cô muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân? "
Cái gì gọi là muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
Những lời nói này, sao nghe lại khó chịu như vậy?
Cô nhíu mày, ngước mắt lên, khó chịu nhìn anh.
Ai ngờ được, trong đôi mắt đen của anh bắn ra một ánh mắt trần trụi không
che dấu chút nào, đó là ham muốn chiếm hữu mãnh liệt…