Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Công viên Lệ Hồ, nghĩa giống với tên, là một công viên xây dựng xung quanh một cái hồ xinh đẹp. Lần này đài truyền hình thành phố B lựa chọn ở nơi này chụp ảnh kỷ niệm cho người chủ trì mới, một là nhìn trúng thanh u nơi này, thứ hai là...... Nơi này rẻ.

"Đài truyền hình bao hết hai ngày hồ phía tây, đã cách li, đã có đồng nghiệp trước một bước đi vào dựng cảnh." Một vị nhân viên khác tổ chỉnh ảnh Lâm Nhuệ một bên chuyển dụng cụ ra bên ngoài một bên giải thích, thấy Hạ Bạch trực tiếp xê dịch cái hòm nặng nhất, nhịn không được giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu, nói, "Đừng miễn cưỡng một lần dịch không động thì lần thứ hai, tôi bồi cậu. Cái tuổi này của cậu còn có thể cao thêm chút nữa, bình thường phải chú ý nhiều hơn, đừng đè ép xương."

Tay vỗ vào trên bả vai rất nhẹ, mang theo chút mùi vị thân mật khắc chế, Hạ Bạch liếc mắt nhìn thân thể Lâm Nhuệ hơi lộ ra vẻ đơn bạc và dụng cụ trong ngực cũng không nhẹ, lại liếc nhìn đạo cụ bố trí nhẹ phèo trong tay Mã Quần phía trước xe, lúm đồng tiền trên mặt nhợt nhạt, lại rất nhanh sâu hơn, vừa đưa tay giúp Lâm Nhuệ dịch dụng cụ vừa cười nói, "Không sao cả, tôi chuyển được, hơn nữa tôi vừa qua sinh nhật tuổi 21, chiều cao chắc không cao được nữa, ngược lại Lâm ca anh, bộ dạng mặt mày hồng hào này, trong nhà có chuyện vui?"

Lâm Nhuệ nghe cậu hỏi như vậy, trên mặt nhịn không được lộ ra một nụ cười, trả lời, "Cũng không có gì, chính là mong mỏi nhiều năm như vậy, chị dâu cậu rốt cục sinh cho tôi một nha đầu."

"Nha đầu tốt, tri kỷ, chúc mừng Lâm ca Lâm tẩu." Hạ Bạch nhìn biểu tình hạnh phúc trên mặt hắn hết sức có sức cuốn hút, ngứa tay có chút muốn chụp, nhưng ngại cái hòm trong tay, không có cách nào cầm máy ảnh, chỉ có thể ở trong lòng nói câu đáng tiếc.

Hai người vừa tán gẫu vừa đi về phía bãi chụp ảnh, quan hệ rất nhanh thân thiết lên, bất tri bất giác bước gia tăng cước bộ, bỏ lại những người khác xa lắc ở phía sau.

Tài xế đi bên cạnh Mã Quần thấy thế bật cười lắc đầu, đụng Mã Quần 1 cái nói, "Lão Lâm khẳng định lại đang nói về chuyện của con gái hắn, sau này là tuyệt đối là nữ nhi nô. Bất quá tiểu Hạ tính tình cũng thật tốt, có kiên nhẫn khi nghe mấy cái kinh nghiệm giáo dục trẻ con dài dòng kia."

Mã Quần bị chọt tới nghiêng một cái, biểu tình có chút không dễ nhìn, lại rất nhanh che giấu tốt, cười phụ họa nói, "Tiểu Hạ xác thực tốt, cũng không biết cậu ấy còn có thể làm ở Thánh Tượng chúng ta bao lâu, dù sao cũng chỉ là sinh viên năm 2, không định tính."

"Sao lại không định tính chứ, tôi thấy tiểu Hạ rất tốt, hơn nữa cậu ấy học kỳ sau đã năm ba đại học rồi, tốt nghiệp rất nhanh. Tôi thấy chị lý cũng rất muốn giữ cậu ấy ở lại Thánh Tượng, lần ngoại cảnh này chị Lý đặc biệt bảo bọn mình kích lệ cậu ấy tới, không phải muốn xem xem kỹ thuật chụp ảnh của cậu ấy như thế nào sao, bên trên đây là chuẩn bị bồi dưỡng cậu ấy thành nhiếp ảnh gia đấy." Tài xế nói bát quái từ chỗ người khác nghe được, khuôn mặt cảm thán, "Làm nhiếp ảnh gia tốt, kiếm tiền nhiều, triển vọng phát triển cũng tốt, tiểu Hạ năng lực cao lại chịu học, tương lai nhất định là có tiền đồ, quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

Người nói vô ý người nghe có lòng, Mã Quần mặt mày ép xuống, trong mắt mang ra tia âm trầm.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hiện tại nhiếp ảnh gia lợi hại nhất của Thánh Tượng là chú của hắn, ý này của tài xế là chú của hắn sẽ bị Hạ Bạch xô chết trên bãi cát? Hơn nữa chú đã đáp ứng muốn dẫn dắt hắn chuyển sang nhiếp ảnh gia, hiện tại đột nhiên lòi ra Hạ Bạch được Lý Như coi trọng cùng hắn đoạt tài nguyên, thật bực mình.

Bên hồ quả nhiên đã dựng xong cảnh chụp, đồng nghiệp tới trước thấy bọn họ đến, nhanh chóng đón lấy dụng cụ, chỉ huy bọn họ nhanh chóng mở ra.

Bận rộn nửa tiếng sau, cảnh triệt để dựng xong, xe của đài truyền hình tới đây, một đám thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn xuống xe.

"Tổ hóa trang và tổ trang phục chuẩn bị, tổ trưởng Mã đâu? Tìm người trong trong xe mời tổ trưởng Mã." Một vị quản lý cao giọng hô.

Mã Quần lớn tiếng đáp lời từ sau đám người nhô ra, tiếp nhận việc mời tổ trưởng Mã.

Tiếp đó cũng không có việc gì Hạ Bạch có thể giúp, cậu lui ra bên ngoài đám người, nhìn nhân viên làm việc đón đám người trẻ tuổi kia vào trong rạp hóa trang dựng tạm thời, tìm được tài xế chào hỏi, cầm lấy máy ảnh lòng vòng quanh bên hồ cách chỗ quay chụp không xa.

Ánh mặt trời vừa vặn, mặt hồ sóng nước ôn nhu chuyển động, một con chim bồ câu trắng đột nhiên lao vào ống kính, vòng qua liễu rủ, bay qua hành lang vây quanh bên hồ, đậu lên đỉnh chòi nghỉ mát trong hồ, sau khi sửa sang lại lông vũ vỗ cánh bay vào rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Nhẹ nhàng ấn xuống màn trập, cậu cười lật lật mấy tấm hình mới vừa chụp được, quay đầu lại nhìn khu chụp hình bên kia đã khai máy, liền bước nhanh đi trở về.

Trên ghế đu màu trắng, cô gái xinh đẹp nghiêng nghiêng dựa vào, trong tay ôm một quyển sách, ngửa đầu nhắm mắt, tựa như đang cảm thụ nhiệt độ ánh mặt trời vuốt ve khuôn mặt.

"Tốt, trạng thái rất tốt, cứ duy trì, vai buông lỏng, nụ cười khóe miệng lại ngọt ngào chút."

Một người trung niên béo mặc trang phục sợi đay truyền thống của dân tộc đang bê máy ảnh vây quanh thiếu nữ chụp, thỉnh thoảng chỉ điểm nhân viên làm việc bên cạnh điều chỉnh một chút quang bản.

Hạ Bạch có chút mới lạ nhìn hết thảy, ánh mắt chăm chú dừng trên người trung niên mập mạp đang quay chụp, cuối cùng rơi vào trên người thiếu nữ. Vừa vặn một trận gió nhẹ thổi qua, giương lên tà váy thiếu nữ, trong lòng cậu động một cái, giơ máy ảnh lên chụp xuống bộ dáng thiếu nữ cúi đầu nghịch tà váy.

"Nổi gió lên, mọi người chú ý thêm chút." Nhiếp ảnh gia đặt máy ảnh xuống, chỉ huy người tổ trang phục đi sửa sang lại quần áo và tóc một chút cho thiếu nữ, khẽ cau mày, "Thời gian ánh sáng tốt chỉ mấy tiếng này, mọi người nắm chắc chút."

Mọi người rối rít đáp lại, tăng nhanh động tác trên tay.

"Ông ấy chính là chú của Mã Quần, tổ trưởng Mã Hành Thông, từng được mời tới chụp ảnh bìa cho bốn tạp chí thời trang lớn, vô cùng lợi hại." Lâm Nhuệ cả biết lúc nào đã đứng sau lưng cậu, nhỏ giọng giải thích với cậu, thấy Mã Quần lúc quay chụp rảnh đưa bình nước tới cho Mã Hành Thông, dừng một chút, càng đề thấp thanh âm nói, "Tiểu Hạ, tổ trưởng Mã Hành thông không có con, cho nên vô cùng yêu thương đứa cháu Mã Quần, cố ý bồi dưỡng Mã Quần thành người nối nghiệp, cậu...... Cậu là chị Lý nhìn trúng, mặc dù chị Lý và tổ trưởng Mã là bạn cũ, quan hệ không tệ, nhưng là...... Tóm lại cậu chú ý nhiều chút."

Hạ Bạch tiêu hóa một chút lời nói này, rốt cuộc hiểu rõ thái độ kỳ quái của Mã Quần là từ đầu mà tới, trong lòng đối với giải thích của Lâm Nhuệ hết sức cảm kích, nhưng lúc này nhiều người, cũng không nên nói thêm cái gì, liền gật đầu tỏ vẻ hiểu, ý bảo mình sẽ chú ý thêm.

Hai người ăn ý không nói nữa, cũng không có sáp lên phía trước, chỉ đứng bên người vòng vây nhìn bên trong bận tới bận lui, sau đó lúc thay đổi cảnh đúng lúc đi tới giúp di chuyển dụng cụ.

Thỉnh thoảng linh cảm tới, Hạ Bạch cũng sẽ giơ máy ảnh lên hướng về phía mấy chủ trì vẫn còn ngây ngô chụp vài tấm, nhưng chỉ là yên lặng, tận lực không để người chú ý.

Lúc ăn trưa, xe đồ ăn đài truyền hình đặt cho mọi người đúng giờ tới, mọi người tụ chung một chỗ ăn cơm. Hạ Bạch vẫn như cũ không tiếp cận đám người, đứng ở bên ngoài cùng Lâm Nhuệ trò chuyện kinh nghiệm giáo dục trẻ con và kinh nghiệm chỉnh ảnh, mà Mã Quần lúc trước dẫn cậu tới nói còn dễ nghe hơn hát giống như là đột nhiên quên mất cậu vậy, chỉ lo di chuyển theo Mã Hành Thông, đem hai người chỉnh ảnh bọn họ quăng vào trong xó xỉnh.

Sau cơm trưa mọi người tiếp tục làm việc, đảo mắt 4 giờ trôi qua, công việc quay chụp rốt cục kết thúc một phân đoạn.

"Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó thu lại đồ một chút, ngài mai tiếp tục." Mã Hành Thông cất máy ảnh xong, xoa xoa cái trán ra mồ hôi, nhìn sắc trời một cái sau đó phân phó nói.

Mã Quần thân thiết tiến lên đưa một chai nước.

"Tiểu Quần hôm nay biểu hiện không tệ." Mã Hành Thông nhận lấy nước khen hắn một câu, cười nói, "Ngày mai nhiệm vụ chụp hình không gấp, ta thấy cháu lần trước đưa tới một cuộn phim cũng không tệ lắm, ngày mai có thể cho cháu thử tay chút."

Mã Quần nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu đảm bảo mình sẽ làm tốt.

Mọi người thấy bọn họ vừa diễn cái này, liền biết đây là Mã Hành Thông đang lót đường cho Mã Quần, liền cũng nịnh hót ồn ào hai câu, nói gần nói xa tâng bốc bọn họ.

Lâm Nhuệ vẫn như cũ đứng vòng bên ngoài, nghe vậy lại cau mày, nghi ngờ nói, "Không đúng, chị Lý rõ ràng nói là nếu tiến độ chụp hình nhanh, có thể để cho cậu đi thử chút, sao hiện tại biến thành Mã Quần rồi? Chả lẽ chị Lý không có đánh tiếng trước cho tổ trưởng Mã?"

"Đoán chừng là vậy đi?" Hạ Bạch đè lại vai hắn trấn an vỗ vỗ, không để cho hắn tiến lên đi tìm Mã Hành Thông, nói, "Cũng không có gì, quên thì quên rồi, chúng ta lười biếng chút cũng tốt, chụp hình mệt mỏi như vậy, áp lực cũng lớn, đâu có tự tại cùng anh Lâm tán gẫu chút kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ."

Lâm Nhuệ bất đắc dĩ ẩn đầu cậu một cái, lắc đầu, "Cậu tiểu tử này, thân là nam nhân sao có thể luôn lười biếng, là cơ hội của cậu thì phải vững vàng túm lấy, cũng đừng để cho đám tiểu nhân kia lẻn vào chỗ trống."

Lời này nói tới khá trực bạch rồi, Hạ Bạch cười ra lúm đồng đồng tiền má trái, không quá để ý trả lời, "Cám ơn căn dặn của anh Lâm, nhưng cơ hội như thế cũng không phải mọi người đều thích, em nha, mặc dù cũng muốn làm nhiếp ảnh gia, nhưng nhiệm vụ chủ yếu trước mắt vẫn là học tập, em tới Thánh Tượng là vì kiếm đủ học phí và sinh hoạt phí, không vì cái gì khác." Hơn nữa hai chú cháu người ta rõ ràng là một bè, khinh thường cậu tới ăn ý như vậy, người ngoài như cậu vẫn là không đi chọc xúi quẩy.

Đây chính là trá hình nói rằng cậu sẽ không ở Thánh Tượng ngốc lâu, chuẩn bị kiếm đủ tiền liền đi, cũng không thèm để ý chuyện bị người đoạt mất cơ hội lên tay.

Lâm Nhuệ nhìn khuôn mặt cậu còn mang theo chút ngây ngô trẻ con, yên lặng một lát, lắc lắc đầu, cười, "Cậu nói không sai, sinh viên quả thực phải lấy việc học làm chủ." Về phần Mã quần hôm nay lá mặt lá trái, liền chờ chị Lý sau khi đi công tác về để cho chị Lý đi xử lý đi."

Mọi người nghỉ ngơi xong đang chuẩn bị thu đồ về, liền thấy lại một chiếc xe của đài truyền hình lái tới đây, phía trên vội vàng đi xuống hai cô gái, phía sau còn đi theo một người phụ trách.

"Xin lỗi xin lỗi, tới trễ rồi, mọi người chịu thiệt chút, lại giúp cô ấy chụp một chút." Người phụ trách vừa nói vừa mang người đi về phía Mã Hành Thông, nóng tới tránh đầu mồ hôi, vội vàng giải thích, "Mã tiên sinh, hai tiểu cô nương này ngày mai phải đi quay tiết mục ở nơi khác, hình phải hôm nay chụp, ngài cực khổ chút, buổi tối tôi mời ngài ăn cơm."

Mã Hành Thông trong mắt hiện lên một tia không vui, dư quang quét đến đứa cháu bên cạnh, khéo đưa đẩy đáp, "Ngài khách khí, tiếp tục chụp cũng có thể, chỉ bất quá mặt trời mắt thấy sắp lặn rồi, hai người bọn họ từng người tới khẳng định không kịp, phải cùng chụp."

Người phụ trách liên tục không ngừng gật đầu, "Đều có thể, theo ý kiến của người là được."

"Ngài đừng vội, tôi đây còn có tình huống." Mã Hành Thông cầm bình nước đưa cho hắn, tiếp tục nói, "Bởi vì là kế hoạch công việc bên ngoài, cho nên chúng tôi bây giờ không có chuẩn bị, nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm chỉ có mình tôi, ngoại trừ tôi, có thể ra tay cũng chỉ còn lại một người mới, cho nên hai cô nương này, ai theo tôi chụp, ai theo người mới?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều im.

Người Thánh Tượng im là bởi vì bọn họ biết, nhiếp ảnh gia có thể ra tay quả thật chỉ có một Mã Hành Thông, mà cái gọi là một người mới khác có thể ra tay, đoán chừng chính là Mã Quần, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của Mã Quần...... có chút nguy hiểm.

Đám nhân viên bên đài truyền hình tới đây hỗ trợ im thì lại bởi vì trong hai tiểu cô nương phía sau, một người có chút quan hệ với lão chủ trì trong đài Hạo ca, một người nghe nói cũng có chút bối cảnh, nhưng lại không biết bối cảnh là ai, hai người ai cũng không thể dễ dàng đắc tội, cho nên ai chụp với ai, là một vấn đề lớn.

Hạ Bạch cũng im theo, cậu im là bời vì, trong hai người đằng sau, có một người là Lưu Hoan Hoan từng đội nón xanh cho Ngưu Tuấn Kiệt......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui