Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Edit + Beta: Vịt

Lần thứ 3 vào sổ đen, còn là vừa mới trao đổi xong tâm ý, Địch Thu Hạc giống như là bù nhìn bị mất giá đỡ, tinh thần uể oải, cuộc sống không thể yêu thương.

"Ý cậu là, cậu sau khi Hạ Bạch vừa mới đáp lại thổ lộ uyển chuyển của cậu, cúp điện thoại của cậu ấy, còn tắt điện thoại?" Trên màn hình laptop trên bàn, mặt lớn của Khương Tú Văn in ở bên trên, biểu tình cổ quái, ánh mắt giống như đang nhìn một con lừa ngu ngốc.

Địch Thu Hạc vừa mắt tắm nước lạnh tóc ẩm ướt tựa vào trên ghế salon, nhìn chằm chằm trần nhà, không nói lời nào cũng không động đậy.

Khương Tú Văn hơi thối lui một chút, đánh giá một lần bộ dáng hiện tại của anh, đè xuống hả hê trong lòng, miễn cưỡng nhặt về chút lương tâm, kiến nghị nói, "Cậu ấy chỉ là kéo đen số cậu, cũng không phải kéo đen cậu, cậu có thể mượn điện thoại người khác hoặc là gửi tin nhắn giải thích mà. Các cậu đã thích nhau như vậy, vậy cậu mặt dày liều chết vô lại dỗ một chút, cậu ấy nhất định sẽ mềm lòng."

Địch Thu Hạc rốt cục động, chỉ bất quá lại là giơ ngón tay càng thêm thất vọng, vừa nói vừa đếm, "Số wechat, số di động, số QQ, weibo tiểu hào, tài khoản mail...... Tôi thử hết, sau đó toàn bộ bị kéo đen vứt bỏ. Vừa nãy, mail của tôi nhận được hồi âm của Tiểu Bạch, cậu ấy nói......"

Khương Tú Văn mắt xoạt một cái sáng, lại ghé sát vào màn hình, đề cao thanh âm hỏi: "Cậu ấy nói gì?"

Địch Thu Hạc cúi đầu, nhìn hả hê và bát quái tò mò trên mắt hắn hoàn toàn không che giấu, kéo kéo khóe miệng, vô tình đưa tay tắt video call.

Khương Tú Văn: "...... Đệt!" Tâm bát quái nhấc lên lại không thỏa mãn, người hết chuyện?

Chuyển được một tầng khó chịu, Địch Thu Hạc rốt cục tinh thần chút. Anh trước nhìn một cái lịch hành trình quay của tổ phim ở nước K, biểu tình uất ức một phần; lại nhìn một cái ý kiến sửa đổi kịch bản Khương đạo vừa đưa tới, biểu tình uất ức hai phần; tiếp tục nhìn một cái lịch tin tức chuyến bay Vương Bác Nghị gửi tới, biểu tình uất ức 5 phần; cuối cùng, anh nhìn về phía giao diện mailbox sau khi videocall kết thúc hiện ra, quét một cái một đống chữ to phía trên tô thêm đen, uất ức full điểm thành tựu đạt thành, nghiêng người ngồi phịch trên ghế salon.

Hạ Bạch: Tất cả mạng xã hội toàn bộ luân phiên một lần, có lẽ anh là muốn năm sau gặp? PS: Quay phim thật tốt, dám chạy về tôi cắt đứt chân anh. Lại PS: Cái thứ 3.

...... Muốn trở về gặp Tiểu Bạch, phải để cho Tiểu Bạch cắt cái chân thứ 3 của anh...... Muốn về, rất muốn về, muốn gặp Tiểu Bạch, muốn ôm ôm em ấy muốn dỗ dỗ em ấy, muốn nghe thanh âm Tiểu Bạch...... Anh xoạt một cái ngồi dậy, đồ ngủ cũng không thay, cầm lấy ví tiền và hộ chiếu liền đi ra ngoài.

"Cháu muốn đi đâu?"

Cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, Khương Quan Sơn cầm lấy kịch bản xuất hiện ở phía sau cửa.

Địch Thu Hạc yên lặng nhét hộ chiếu và ví tiền vào trong túi áo ngủ, thái độ tự nhiên trả lời, "Bụng hơi đói, muốn tìm nhân viên phục vụ hỏi một chút xung quanh đây có cửa hàng bán đồ ăn nào hay không, muốn gọi ít đồ ăn ngoài."

"Cháu cho rằng đây là trong nước a, đồ ăn ngoài ở đâu cũng có." Khương Quan Sơn cười nói anh một câu, vừa nghiêng người đóng cửa vừa ý bảo anh xoay người vào nhà, vỗ vỗ kịch bản nói, "Khách sạn này cung cấp 3 bữa cơm, đói bụng có thể gọi đồ, trên tủ đầu giường có điện thoại, cháu gọi nhiều chút, chỉ đạo võ thuật bọn họ lát nữa cũng sẽ tới đây. Chúng ta trước mở cuộc họp nhỏ, bên này nhiệm vụ quay chặt, sân bãi thuê thời gian nhiều như vậy, không thể làm lỡ."

Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, xoay người đi gọi điện thoại, biểu tình thái độ rất bình thường, nện bước lại hết sức trầm trọng.

Kế hoạch trở về tìm Tiểu Bạch...... Ngâm nước nóng.

So với Địch Thu Hạc bên kia mưa dầm liên miên, Hạ Bạch bên này lộ ra vẻ hết sức dương quang.

Cậu dựa theo số điện thoại trong mail mời của C ảnh lưu lại gọi qua, rất nhanh cùng người phụ trách C ảnh lấy được liên hệ, hai bên chính thức bắt đầu câu thông thủ tục tiến hành hợp tác chụp ảnh bìa.

"Một tấm bìa mới 1 vạn?" Ngưu Tuấn Kiệt kéo ghế ngồi tới, sáp qua nhìn một chút hợp đồng bản điện tử người phụ trách C ảnh gửi tới, có chút ghét bỏ, "Tôi còn tưởng rằng tạp chí tuyến 1 chụp bìa giá tiền rất cao đấy."

"Một vạn đã rất cao rồi." Hạ Bạch đơn giản xem hợp đồng một lần, cười nói, "Chụp bìa tạp chí bởi vì phải chiếu cố sắp xếp đương kỳ của người mẫu bìa, cho nên thời gian chụp cũng không dài, nhiều nhất 1 ngày là xong việc, lại thời gian đào sân bãi bố trí người mẫu hóa trang thay quần áo, thời gian làm việc chân chính của tôi cũng là 1-2 tiếng, coi như là là công việc rất nhẹ nhàng. Công việc này mang đến lợi ích ẩn hình rất cao, thù lao không chỉ nhìn giá tiền tạp chí cho."

"Dù sao nói như thế nào đều là cậu có đạo lý......" Ngưu Tuấn Kiệt tùy ý cảm thán, quét một cái biểu tình của cậu, thấy bộ dáng cậu tâm tình tựa hồ rất không tệ, lại sáp tới trước, ngữ khí cân nhắc nói, "Cái kia, Tiểu Bạch a, nghe nói cậu lại đem Thu Hạc......"

"Ngừng."

Hạ Bạch cầm lấy sách trên bàn ấn lên miệng hắn, nghiêng đầu khiêu mi nhìn hắn, nói, "Nếu như cậu và Trịnh Nhãn cãi nhau, làm bạn bè, tôi là tuyệt đối sẽ không xen vớ vẩn vào chuyện giữa vợ chồng son các cậu, trừ phi các cậu ầm ĩ tới rất nghiêm túc rất lớn."

Ngưu Tuấn Kiệt bị cậu nói tới đỏ mặt, ngửa đầu né tránh sách chặn miệng, xấu hổ nói, "Tôi với Tiểu Nhã vẫn chưa có thành đâu, cô ấy nói muốn khảo nghiệm tôi một đoạn thời gian...... Không đúng! Tiểu Bạch cậu không thể trộm thay đổi khái niệm, quan hệ của tôi và Tiểu Nhã, với quan hệ của cậu và Thu Hạc, đó có thể giống nhau sao?"

Hạ Bạch lão thần khắp nơi thu sách lại, thoải mái nói, "Sau này sẽ giống."

"Sau này làm sao sẽ giống, đừng rủa tôi và Tiểu Nhã chỉ có thể làm bạn bè, tôi nhưng là muốn kết hôn với cô ấy, cậu và Thu Hạc —"

"Có lẽ cũng sẽ kết hôn." Hạ Bạch từ trong hộp ô mai lấy ra một viên nhét vào miệng hắn, sau đó chính mình cũng ăn hết một viên, cầm lấy máy ảnh đứng dậy, hàm hồ nói, "Tôi ra ngoài chụp bài tập, các cậu có gì muốn ăn không, tôi lúc về mua."

Ngưu Tuấn Kiệt bị ô mai nghẹn lại.

Bút trong tay Trần Kiệt rớt xuống đất.

Tay Vương Hổ run lên, ấn sai skill, nhân vật khống chế nhào tới dưới lòng bàn chân boss oánh rắm.

Trong phòng ngủ châm rơi có thể nghe thấy.

"Xem ra là không có...... Vậy tôi tùy tiện mua, bye bye." Hạ Bạch cười híp mắt nhìn bọn họ một vòng, xoay người chậm rãi ra ngoài, sau đó tri kỉ đóng cửa lại.

Bùm bùm ầm!

Một trận tiếng vang loạn thất bát tao cách cánh cửa truyền đến, Hạ Bạch đứng ở ngoài cửa nghe mấy câu đám bạn cùng phòng khiếp sợ hỏi lẫn nhau, tâm tình tốt cười cười, xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi trường học cậu trước tới Ica xem xét một chút tình huống tuyên truyền của Tiểu Nhân Ngư mùa đông, sau đó tùy tiện chọn một chiếc xe bus ngồi lên, tùy tâm xuống xe, nhanh chóng tìm linh cảm chụp hình.

Ảnh người phương diện kỹ xảo chụp cậu đã học tới không sai biệt lắm, còn lại chính là kinh nghiệm tích lũy, mà chuyện kinh nghiệm tích lũy nào lại gấp không được, cho nên lúc rảnh, cậu thỉnh thoảng sẽ tìm một vài nơi phong cảnh đẹp chụp một vài ảnh phong cảnh luyện tay một chút cải thiện tâm tình chút, nghĩ tới liền đăng vài tấm ảnh lên weibo chia sẻ một chút với đám netizen, giao lưu trao đổi.

Làm cho cậu không nghĩ tới chính là, mấy tấm hình cậu chia sẻ cư nhiên hết sức được hoan nghênh, thỉnh thoảng lên top hot, vì cậu hấp dẫn một nhóm lớn fan nhiếp ảnh chân chính.

Mấy fan Địch Thu Hạc và fan Quân Thần Từng sôi nổi kia bởi vì nhiệt độ bát quái tiêu giảm mà biến mất bóng dáng, fan chân chính thích tác phẩm của cậu dần dần ló đầu, nội dung dòng bình luận trở nên hài hòa ôn tình rất nhiều.

Loại thay đổi này làm cho Hạ Bạch cảm thấy kinh hỉ, so với nhân khí phô trương phù dung sớm nở tối tàn, cậu càng thích loại nhân khí hiện tại rất nhiều người bởi vì cùng một sở thích mà tụ chung một chỗ hữu hảo trao đổi tham khảo.

Gần điểm xuống xe có một công viên, cậu đi theo một đám người già tới đây rèn luyện tiến vào công viên, muốn mời mấy bác gái bác trai làm người mẫu cho cậu, chụp mấy tấm cuộc sống vui vẻ "Quần chúng nhân dân ở công viên hưởng thụ cuộc sống ngày Chủ nhật", chơi bất diệt nhạc hồ.

"Hạ tiên sinh?"

Hạ Bạch đang cùng một ông cụ đàm luận thời tiết thành phố B ngẩn người, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy Hồ Triệu đang đẩy Phạm Đạt đứng ở chỗ cách cậu mấy bước, ngoài ý muốn lại vui mừng nhìn bên này.

Hạ Bạch càng sửng sốt, "Hồ tiên sinh, Phạm lão tiên sinh, mọi người sao lại ở đây?"

Hồ Triệu bị cậu hỏi cười, ôn hòa trả lời, "Cậu không nhớ sao? Chỗ tôi và chú Phạm ở gần công viên này."

"...... A?"

Nửa giờ sau, Hạ Bạch bị Hồ Triệu mời về biệt thự, hết sức ngượng ngùng nói, "Lần trước tới cháu cháu ghi lại tên khu biệt thự này, không nhớ kỹ lộ tuyến, thậm chí ngay cả tới khu phụ cận đều không biết...... Xin lỗi, cháu quá thất lễ."

"Không sao, gặp được chính là duyên phận." Hồ Triệu đặt trà và điểm tâm lên bàn, cất xong đĩa ngồi vào bên cạnh Phạm Đạt, cười nhìn về phía cậu, hàn huyên nói, "Hạ tiên sinh là tới đây chụp hình? Công viên kia quy hoạch rất tốt, là một chỗ tốt để chụp hình."

Hạ Bạch nhận lấy trà đạo cám ơn, cũng cười trả lời, "Cháu chính là tùy tiện đi dạo một chút, thuận tiện chụp bài tập, bên này không khí rất tốt, cháu rất thích."

"Chụp hình?" Phạm Đạt vẫn không nói bất động ánh mắt trống rỗng trạng thái lơ lửng đột nhiên động động, chuyển động con ngươi nhìn về phía máy ảnh trong ngực cậu, vươn tay hỏi, "Có thể cho ta xem không?"

Hạ Bạch sửng sốt, đứng dậy đưa máy ảnh tới.

Hồ Triệu đưa tay đỡ dưới máy ảnh, tránh cho lão nhân mất thăng bằng nện máy ảnh lên mặt đất, hướng cậu xin lỗi cười cười.

Hạ Bạch Hạ Bạch khoát khoát tay tỏ vẻ không sao.

Bên trong máy ảnh lưu trữ vừa dọn dẹp qua, ảnh tổ phim và ảnh Địch Thu Hạc lúc trước chụp được đã toàn bộ chuyển đến trong file mã hóa trên máy tính, cho nên lúc này trong máy ảnh chỉ có mấy bức ảnh phong cảnh và ảnh trảo chụp người đi đường, lật rất nhanh.

Hai phút sau, Phạm Đạt đặt máy ảnh xuống, không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Bạch cảm thấy ánh mắt lão nhân dường như sáng trong rất nhiều.

"Ảnh phong cảnh như vậy, cháu còn nữa không?" Phạm Đạt trả lại máy ảnh cho cậu, vừa hỏi vừa cẩn thận đánh giá một chút ngoại hình cậu, cười, "Ta nhớ cháu, cháu là ân nhân cứu mạng của tiểu Thu Hạc, tên là Tiểu Bạch."

Quả nhiên là sáng trong rất nhiều...... Cậu thu lại máy ảnh, cũng hướng lão nhân cười cười, nói, "Thật cao hứng ông Phạm còn nhớ cháu, ảnh phong cảnh vẫn còn, bất quá đều ở trên weibo và máy tính của cháu, nếu ông thích xem, trở về cháu đóng gói gửi một phần tới đây cho ông." Không hổ là lão gia tử Phạm gia trong truyền thuyết thích tự do, xem ảnh phong cảnh đều có thể nhìn tinh thần rất nhiều.

Phạm Đạt lại lắc đầu, sửa đúng, "Không phải ông Phạm, là ông ngoại, ta chỉ có một đứa con là Liên Tú, cho nên là ông ngoại."

"Vâng, ông Phạm (*)." Hạ Bạch biết nghe lời phải.

((*) Chỗ này em nó gọi là Phạm ngoại công tức là gọi ông ngoại rồi, nhưng dịch ra ta vẫn đểông Phạm nhé)

Phạm Đạt vừa ý gật đầu, nghiêng đầu nhìn Hồ Triệu, phân phó nói, "Cháu đi giúp Tiểu Bạch mang weibo với máy tính tới, chú muốn xem hình."

"Cái này......" Hồ Triệu chần chờ một chút, nhìn Hạ Bạch một cái, gật gật đầu, đứng dậy nói, "Vâng, chú Phạm chú chờ chút, cháu bây giờ đi lấy."

Hạ Bạch vừa chuẩn bị hướng lão nhân giải thích weibo không phải thứ gì có thể cầm quyết đoán câm miệng, một bên kiên nhẫn ứng phó hỏi thăm của lão nhân, một bên ở trong lòng tò mò Hồ Triệu muốn cầm weibo và máy tính của cậu tới thế nào.

Ba phút sau, Hồ Triệu mang theo một cái laptop trở lại.

Hạ Bạch nhìn trang đăng ký weibo trên máy tính trước mặt đã mở ra, co rút khóe miệng, ấn vào tài khoản đăng nhập, sau đó mở album ảnh weibo ra, xoay máy tính qua chỗ khác, để cho màn hình đối diện Phạm Đạt, ôn thanh nói, "Ông Phạm, hình ông muốn."

Phạm Đạt từ trong tay Hồ Triệu nhận lấy kính lão thị đeo lên, dịch máy tính qua, giống như đang xem bảo bối gì đó, nhìn chằm chằm màn hình cẩn thận mà một tấm một tấm lật xem.

Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại có thanh âm nhấn bàn phím, Hạ Bạch nâng chén trà lên uống một ngụm, thấy hai người chú cháu đối phương không quan tâm mình, liền quay đầu đánh giá một chút phòng khách đã trang trí lại, sau đó nhìn nhìn, tay liền ngứa lên.

Rất nhiều đồ cổ và hàng mỹ nghệ!

Đồ vật các phong cách các thời đại đan xen bày ở các góc trong phòng khách, lúc mới nhìn sẽ không chú ý, chỉ sẽ cảm thấy phòng khách nhà này bố trí tới hết sức có cảm giác nghệ thuật, màu sắc phối hợp làm cho người ta hết sức hưởng thụ, muốn tỉ mỉ nhìn qua, đó quả thực khắp nơi là kinh hỉ! Tùy tiện một khung chính là một bức họa!

Phòng khách này hoàn toàn là dùng đống tiền mà có!

"Muốn chụp thì chụp đi." Thanh âm lão nhân đột nhiên vang lên, ngữ khí lúc trước thay đổi mơ hồ không rõ, trở nên uy nghiêm rõ ràng.

Hạ Bạch hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn tới, sau đó đụng phải một đôi mắt cơ trí lại thâm trầm.

Phạm Đạt dịch chuyển tầm mắt, theo hướng cậu vừa nhìn nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, "Tranh hoa điểu kia là bà ngoại Thu Hạc mua, Liên Tú cũng rất thích, lúc trước luôn bày ở trong thư phòng nhà cũ. Sau đó bà ngoại Thu Hạc đi rồi, ta cũng rời đi, nhà cũ phá bỏ, bức hoa điểu này liền cứ niêm phong ở trong két sắt ngân hàng, Liên Tú cũng quên mất nó."

Một câu nói đầy đủ, ngữ khí bình thường, logic rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc — Phạm Đạt lúc này hoàn toàn biến thành một người khác.

Hồ Triệu trợn to mắt, tay đều run lên, "Chú, chú Phạm?"

Phạm Đạt nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, hướng hắn từ ái cười cười, "Đã nhiều năm như vậy, cháu cũng già rồi, là chú liên lụy cháu."

"Không, không có, chú Phạm chú đừng nói như vậy, cháu, cháu...... chú tỉnh là tốt rồi, cháu, cháu......" Hồ Triệu hốc mắt phiếm hồng, kích động tới nói năng lộn xộn.

"Tỉnh? Không, không có, đầu óc chú vẫn còn hồ đồ, chú biết." Phạm Đạt cúi đầu nhìn bàn tay già nua của mình, giống như đứa trẻ cười cười, nói, "Chú chính là xem mấy tấm hình này a, liền nhớ tới những nơi năm đó chú đi qua, mấy chuyện ngu xuẩn đã làm...... Tiểu Hồ, cháu xem một chút cái hồ này, giống với cái hồ vô danh năm đó chú đưa Liên Tú đi xem, lúc ấy con bé mới 3 tuổi, bọn chú ở một nước nhỏ phía nam ở mấy tháng, mẹ Liên Tú đang kế hoạch muốn về quê, nói thế giới bên ngoài tất nhiên đặc sắc, nhưng vẫn là ở quê thoải mái, huống chi con lập tức sắp đến tuổi lên nhà trẻ rồi......"

Hạ Bạch sau giật mình sững sờ ngắn ngủi vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Hồ Triệu gấp giọng nói, "Bác sĩ gia đình chú mời ở đâu? Mau gọi tới!"

Hồ Triệu sửng sốt, "Sao, sao thế, bác sĩ ở trên lầu, nơi này đang tiếp khách liền không để cho bọn họ xuống......"

Hạ Bạch gấp đến độ vội vàng chạy lên lầu, lòng bàn tay khẽ ra mồ hôi — còn có thể là thế nào! Một lão nhân vẫn luôn hồ đồ đột nhiên trở nên rõ ràng, sau đó còn đột nhiên cười đến giống như đứa trẻ, đây hoặc là bệnh tình chịu kích thích gì chuyển biến tốt đẹp, hoặc chính là đột nhiên chuyển biến xấu a! Trên đời này nào có nhiều bệnh nhân đột nhiên hồi phục kỳ tích như vậy, Hồ Triệu hoàn toàn là quan tâm ắt loạn!

Hồ Triệu bị tiếng chạy bộ của cậu kinh hãi nhìn lại, nhìn một cái lão nhân tự mình nhớ lại không ngừng còn cười đến càng ngày càng kỳ quái, vui sướng trong lòng trong nháy mắt đông lại, bị lo lắng khủng hoảng thay thế.

Bác sĩ hộ sĩ xuống rất nhanh, sau một trận kiểm tra bước đầu, bác sĩ mang lão nhân lại lần nữa trở nên hồ đồ lên lầu, cắm các loại dụng cụ cho ông, truyền dịch.

"Bác sĩ, chú Phạm chú ấy là xảy ra chuyện gì? Bệnh tình chuyển biến xấu sao?" Hồ Triệu lúc bác sĩ kiểm tra cho Phạm Đạt vẫn không dám xen vào nói, lúc này thấy lão nhân đã được an bài thỏa đáng, mới đầy mặt lo lắng tiến lên hỏi thăm.

"Không có, bệnh nhân tình huống này là chuyện tốt." Bác sĩ cười trấn an một câu, sau đó ra hiệu hộ sĩ nhìn lão nhân, mang theo Hồ Triệu ra khỏi gian phòng, tỉ mỉ giải thích một chút tình huống hiện tại của lão nhân.

Hạ Bạch ở bên cạnh làm nền cẩn thận nghe ngóng, bỏ qua một bên mấy thuật ngữ chuyên dụng nghe không hiểu kia, đại khác nhận được mấy tin tức: Lão nhân bệnh tình không có chuyển biến xấu, còn chuyển biến tốt; ý thức hồ đồ lúc trước của lão nhân có nguyên nhân sự cố năm đó, cũng có nguyên nhân trải qua thời gian dài tâm lý áp ức; lão nhân vừa rồi hẳn là bị cái gì kích thích, cơ chế tự mình bảo hộ và trốn tránh trong lòng đặt ra xảy ra thả lỏng, bắt buộc đại não nhớ lại mấy chuyện quá khứ, tâm tình kích thích thân thể, mấy chỗ vẫn tắc nghẽn kia có tư thế thông, đề nghị nằm viện cặn kẽ quan sát.

Tóm lại, lão nhân cần nằm viện, có khả năng hồi phục.

Hồ Triệu sau khi vui vẻ hơi tỉnh táo lại, hồi tưởng một chút lời lão nhân đã nói lúc rõ ràng, tay run run bưng kín mặt, "Hóa ra khúc mắc của chú Phạm là cái này, hóa ra là cái này......"

Hạ Bạch mặt không hiểu ra sao — cái nào?

"Cái hồ kia! Chính là cái hồ kia!" Trong thanh âm Hồ Triệu mang theo một tia nghẹn ngào, hình tượng quản gia lãnh tĩnh phá hủy sạch sẽ, "Năm đó chú Phạm và thím Phạm ở bên hồ nháo một trận, thím Phạm muốn nhanh chóng về nước, chú Phạm không muốn, sau đó thím Phạm mang theo Liên Tú tức giận rời đi, chú Phạm bực bội không đi tìm bọn họ, kết quả không lâu lắm liền truyền đến tin tức thím Phạm bị bệnh nặng. Cư nhiên là cái hồ này...... Tiểu Hạ, cháu là ân nhân cứu mạng của chú Phạm a, cháu nhất định là phúc tinh của Phạm gia!"

Hạ Bạch: "...... Làm ơn hãy ngậm miệng." Cậu một chút cũng không thích cái từ phúc tinh dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng không tốt này.

Hồ Triệu cáo biệt lãnh tĩnh sống chết muốn tạ lễ, Hạ Bạch ôm đầy cảm khái trở về phòng ngủ, sau đó bị các bạn cùng phòng bắt cóc tới quán lẩu ngoài trường.

Thế là một trận ăn ăn uống uống thẳng thắn khoan dung uống rượu bồi tội, Hạ Bạch comeout, đám bạn cùng phòng sau khi náo loạn một lúc bình thản tiếp nhận, sau đó Ngưu Tuấn Kiệt vỗ vỗ ngực hô lớn "Huynh đệ vạn tuế, huynh đệ tốt tuyệt không xen vào tình thú cãi nhau giữa phu phu", đem Địch Thu Hạc kéo đen.

Nước K, Địch Thu Hạc hoàn thành công việc quay một ngày lấy điện thoại ra, trước tìm số Hạ Bạch gẩy tới, vẫn là số không tồn tại, sau đó mím môi gửi tin nhắn cho Ngưu Tuấn Kiệt.

Địch Thu Hạc: Tiểu Bạch hai hôm nay tâm tình thế nào? Vẫn giận tôi sao?

Nhắc nhở hệ thống: Tin nhắn gửi đi thất bại, unknown number. =)))))))))))

"???"

Anh ngừng lại, nhanh chóng gọi một cú điện thoại qua.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại."

"......"

Cúp lại gọi.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại."

Thân thể anh cứng đờ, cúi đầu bắt đầu dỡ điện thoại — nhất định là điện thoại của anh hỏng, nếu không làm sao lật số của ai cũng là số không tồn tại, này không khoa học. (Con người bị cả thế giới hắt hủi =))))))

Vương Bác Nghị đúng lúc nhô ra, hạ thấp giọng nói, "Phạm trạch gọi điện thoại tới, nói thân thể Phạm lão gia tử có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp."

Động tác Địch Thu Hạc dỡ điện thoại ngừng lại, "Có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp? Làm sao đột nhiên như vậy...... Bác sĩ cụ thể nói thế nào?"

"Bên kia bận chiếu cố lão gia tử, nói khá hàm hồ, chỉ nói nếu tình huống lạc quan, một tháng nữa lão gia tử có thể bình phục." Vương Bác Nghị lấy ra ghi chép lật lật, tiếp tục nói, "Còn có, hôn sự của Lưu gia và Tần gia thất bại. Địch Xuân Hoa ra viện, bị đưa tới nước Y, Địch Hạ Tùng để cho tiện tham dự sự vụ Hoàng Đô, chuyển trường về đại học Q."

Đại học Q?

Địch Thu Hạc tâm tình tốt dâng lên sau khi nghe được mấy tin phía trước lộp bộp một cái nghiêng ngả, trầm mặt, cau mày nói, "Tìm người theo dõi Địch Hạ Tùng, tạo ít xung đột cho hắn với Lưu Sách Phi của Lưu gia kia, đừng để cho hắn có tinh lực đi quấy rối Tiểu Bạch."

Địch Hạ Tùng hiện tại kẹp ở giữa Hoàng Đô và Tần gia, đâu còn có tin lực đi quấy rối Hạ tiên sinh...... Vương Bác Nghị đè xuống thổ tào, ở trên bản ghi chép ghi nhớ phân phó này, sau đó nhìn một cái sắc mặt anh, chần chờ nói, "Còn có một chuyện...... Team bên kia nói, Địch Biên hình như muốn ở giới giải trí phong sát Hạ tiên sinh, hôm qua phát công văn nội bộ, nói là cấm nghệ sĩ Hoàng Đô tìm Hạ tiên sinh hẹn chụp và hợp tác."

Biểu tình Địch Thu Hạc trầm tới càng lợi hại, tay cầm điện thoại siết chặt, ánh mắt cuồn cuộn có chút cảm xúc u tối, cười lạnh, "Phong sát? Ông ta thật sự dám nghĩ, thật sự coi Hoàng Đô hiện tại vẫn là Hoàng Đô lúc ông nội còn sao, buồn cười!"

Hôm đó chụp bìa tạp chí, Hạ Bạch thật sớm tới địa điểm chụp C ảnh thông báo, trước cùng người phụ trách bàn bạc chút, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác tham quan một chút phòng chụp ảnh, biết một chút chủ đề yêu cầu lần này chụp hình.

Lúc cậu loay hoay máy ảnh tự hỏi một hồi nên hài hòa dung hợp khí chất bản thân sao nữ bìa mặt lần này cùng không khí sân chụp thế nào, một nhân viên làm việc mang thẻ thông hành biểu tình khó coi sải bước đi vào, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Hạ Bạch một cái, sau đó chạy đến bên cạnh người phụ trách rỉ tai mấy câu. Cũng không biết hắn cụ thể nói những cái gì, biểu tình người phụ trách kia trong nháy mắt liền thay đổi, cũng theo đó nhìn thoáng qua Hạ Bạch, sau đó theo người kia vội vã ra ngoài.

Nhân viên làm việc bận rộn qua lại thấy thế có chút nghi ngờ, châu đầu ghé tai xôn xao lên.

Cũng may không lâu lắm người phụ trách kia đã đi trở lại, cười đi tới trước mặt Hạ Bạch, uyển chuyển tỏ vẻ sao nữ trang bìa sẽ tới trễ một hồi, mời cậu trước tới phòng nghỉ ngồi một chút.

Hạ Bạch nghe hắn cố ý đề cao âm lượng một chút, dư quang quét một cái đám nhân viên làm việc sau khi nghe được câu này thu hồi tầm mắt đánh giá, gẩy gẩy móc treo máy ảnh, lễ phép nói cảm ơn sau đó theo hắn tới phòng nghỉ.

Không chút nào ngoài ý muốn, cậu ở trong phòng nghỉ nhìn thấy vị nhân viên đeo thẻ thông hành lúc trước tiến vào.

Người phụ trách đóng cửa phòng nghỉ, sau khi mời Hạ Bạch ngồi xuống, cùng nhân viên làm việc kia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt khó xử nói, "Hạ tiên sinh, lần này cậu có thể tới chụp bìa mặt, chúng tôi rất vinh hạnh. Chỉ là tình huống hơi có chút thay đổi, sao nữ trang bìa kỳ này định ra là Hà Phân Vi của Hoàng Đô, vừa rồi người đại diện của cô ấy gọi điện thoại tới đây......"

Hạ Bạch chỉ nghe thấy hai chữ Hoàng Đô liền hiểu ý tứ của hắn, thấy hắn càng nói tốc độ càng chậm, ngữ khí cũng càng ngày càng khó xử, thức thời cắt đứt lời của hắn, rõ ràng nói, "Hà Phân Vi làm ảnh hậu mới, không tín nhiệm kỹ thuật của tiểu người mới tôi đây là bình thường, tôi hiểu khó xử của quý san, cảm ơn lời mời, lần này không thể hợp tác tôi thật đáng tiếc."

Thấy cậu thông tình đạt lý như thế, còn chủ động cấp bậc thang xuống, người phụ trách đối với cậu càng thêm áy náy, cũng càng thêm không thích thay đổi tạm thời, Hà Phân Vi và Hoàng Đô uy hiếp bọn họ không đổi nhiếp ảnh gia liền làm cho bìa tạp chí lần này không có cửa sổ (*) và triệt tiêu quảng cáo.

((*) Không có cửa sổ: không tiêu thụđược)

Nhiếp ảnh gia kỳ này là đã sớm định ra, cũng thông báo qua cho Hà Phân Vi, bây giờ đối phương nháo cái này, rõ ràng là vì làm cho nhiếp ảnh gia Hạ mất mặt, nhưng làm cho nhiếp ảnh gia Hạ mất mặt, cũng không chính là làm cho bọn họ phí tâm mời đối phương mất mặt sao?

Hoàng Đô thật là khinh người quá đáng! Nếu không phải tạm thời thay sao nữ trang bìa và sửa đổi hãng quảng cáo nhất định sẽ làm lỡ thời gian ra báo kỳ tạp chí này, bằng không chỉ dựa vào địa vị trong giới của C ảnh, Hà Phân Vi dám giỡn đại bài, bọn họ liền dám trực tiếp thay đổi người!

Chuyện này sau đó Hoàng Đô nhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho C ảnh, có lẽ còn có thể gia tăng kinh phí quảng cáo, nhưng nhiếp ảnh gia Hạ...... Người phụ trách nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt của Hạ Bạch, trong lòng có chút đáng tiếc.

Một nhân tài làm cho người ta kinh diễm như vậy, sau này phát triển ở giới giải trí e là phải có chút gập ghềnh. Nghe nói nhiếp ảnh gia Hạ cùng Đại thiếu gia Hoàng Đô quan hệ rất tốt, từng giúp vị đại thiếu gia kia nói qua không ít lời, còn dùng tài khoản weibo của mình giúp đại thiếu gia kia đăng tuyên bố vứt bỏ quyền thừa kế. Chủ tịch Hoàng Đô hẳn là bởi vì vậy mới nhằm vào nhiếp ảnh gia Hạ...... Độ lượng cũng quá nhỏ rồi.

Hạ Bạch nhìn thấu áy náy và đồng tình của hắn, không vui vì mất đi công việc trong lòng hơi giảm chút, đang chuẩn bị ở trong lòng đem khoản này ghi nhớ tới trên đầu Địch Thu Hạc, sau đó an ủi một chút người phụ trách xoát một chút độ hảo cảm tranh thủ sau này còn có cơ hội hợp tác, cửa phòng nghỉ ngơi liền bị đẩy ra.

"Yo, các cậu đều làm ổ ở đây làm gì, tôi tới tìm các cậu đâu." Giám đốc C ảnh cười híp mắt cất bước đi vào, chào hỏi nói, "Mau mau, mọi người chuẩn bị một chút, chị Huệ đã tới rồi, chúng ta lần này nên hảo hảo chụp."

Người phụ trách nghe vậy ngây ngẩn cả người, "Chị Huệ? Chị Huệ nào? Sao nữ trang bìa kỳ này không phải Hà Phân Vi sao?"

"Còn có thể là chị Huệ nào? Đương nhiên là chị Huệ nữ chính ngự dụng của Cổ đạo diễn Cổ Thăng, cầm ảnh hậu cầm tới mỏi tay, hiện tại đã nửa ẩn kia a, tạp chí của chúng ta mời cô ấy đến, xem như đại vận." Giám đốc vỗ vỗ bả vai người phụ trách, thúc giục, "Đừng lo, nhanh đi ngó chừng đám gia hỏa tay chân vụng về kia, đừng để cho bọn họ chậm trễ chị Huệ, làm ra sự cố gì."

Người phụ trách vẻ mặt mông lung rời đi.

Hạ Bạch cũng không sai biệt lắm là trạng thái mông lung, nhất thời không biết nên đi hay là nên ở lại. Chuyện biến hóa tới quá nhanh, hiện tại sao nữ trang bìa đổi, vậy nhiếp ảnh gia cậu đây còn đổi hay không? Vừa rồi giám đốc tựa hồ cũng chào hỏi cậu, nhưng vừa rồi lời của người phụ trách......

"Nhiếp ảnh gia Hạ." Đang xoắn xuýt, giám đốc đã đi tới trước mặt cậu, hướng cậu làm thủ thế mời, nói, "Cám ơn cậu nhận lời mời lúc trước, mong đợi tác phẩm của cậu, mời."

Hạ Bạch lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nhanh chóng thu liễm tốt tâm tình, cùng hắn tán gẫu ra khỏi phòng nghỉ, trong lòng lại hết sức nghi ngờ.

Hiện tại đến cùng là tình huống gì?

Tựa như nhìn thấu nghi ngờ của cậu, giám đốc sau khi dẫn cậu đến phòng chụp ảnh, ý vị thâm trường nói một câu, "Có Đại Trạch đầu tư và công ty Hoa Đỉnh tân quý hộ giá hộ tống, nhiếp ảnh gia Hạ nhất định tiền đồ vô lượng, mong đợi hợp tác lần sau của chúng ta." Nói xong cười rời đi.

Hạ Bạch đưa mắt nhìn hắn rời đi, khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ.

Cho nên là Đại Trạch đầu tư và Hoa Đỉnh chống lưng một lần cho cậu, giúp cậu chống lại Hoàng Đô nhằm bảo vệ công việc của cậu?

Đại Trạch kia trước tiên không nói, chỉ nói Hoa Đỉnh...... Hoa Đỉnh này, còn có Hoa Đỉnh hắc mã lần trước chiếm thị trường chứng khoán kia, chả lẽ chính là Hoa Đỉnh Địch gà cay kiếp trước thành lập?

Cậu đây coi như là được bạn trai bảo vệ?

À không đúng, Địch gà cay hiện tại hình như vẫn chưa chính thức trở thành bạn trai của cậu......

________________

Cầu ủng hộ Bao dưỡng - Tĩnh Thủy Biên:******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui