Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Edit + Beta: Vịt

Chuyện Địch Xuân Hoa mua hung đả thương người rất nhanh truyền tới trong nước, thậm chí lên trang đầu tin tức mảng quốc tế của đài trung ương. Mặc dù trong tin tức cố ý mập mờ tên và thân phận của nhân vật chính, nhưng bởi vì luồng thông tin nhỏ tuôn ra quá nhiều, đám netizen vẫn là lập tức đoán được tiền căn hậu quả sự tình.

Hoàng Đô an nhàn một đoạn thời gian lại lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chuyện quá khứ của Địch Xuân Hoa lại bị vén ra, bị đám netizen hảo hảo bàn tán một phen.

Hạ Bạch sau khi về nước trước tiên trở về ký túc một chuyến, trấn an các bạn cùng phòng, sau đó tham gia một vài hoạt động chúc mừng trường học tổ chức cho cậu, cầm một đống danh hiệu và văn bằng nhìn như rực rỡ gấm hoa, kỳ thực không có tác dụng thực tế nào, cuối cùng rốt cục rảnh, tìm đến Lý Như, bắt đầu sắp xếp công việc kế tiếp.

Địch Thu Hạc bên kia cũng hết sức bận rộn, 《Tiên đồ》đã hơ khô thẻ tre, lập tức sẽ tiến vào kỳ cắt nối biên tập tuyên truyền thử phát, anh nếu như muốn tới nước ngoài quay phim, tuyên truyền của 《Tiên đồ》tất nhiên sẽ vắng mặt một phần, cho nên phải sớm câu thông sắp xếp hành trình với đạo diễn Lâm Mặc.

Hai người bận rộn riêng của mình, trong lúc nhất thời quên mất chuyện Địch Xuân Hoa ở sau ót.

Như thế lại là một tuần trôi qua, Hình Thiệu Phong từ nước ngoài truyền đến tin tức, tổ phim 《Sói độc》và công việc của V&G đã toàn bộ quyết định, để cho hai người dành thời gian tới nước ngoài một chuyến ký hợp đồng hợp tác.

Thế là chờ lúc Tần Lỵ chịu không được bay trở về nước, muốn tới tìm Địch Thu Hạc nói chuyện một chút, đối mặt lại chỉ là một cái cổng biệt thự lạnh như băng.

"Địch thiếu ra nước ngoài rồi, làm ơn rời đi." Bảo tiêu ở biệt thự cách vách giúp Địch Thu Hạc giữ nhà mặt đen lên đứng ở trong sân, hướng Tần Lỵ ở ngoài sân lạnh như băng nói một câu, sau đó lấy điện thoại nội bộ ra để cho đồng bọn tới chỗ bất động sản xem một chút, hỏi bọn họ tại sao không được sự đồng ý của chủ nhà đã cho người đi lung tung vào.

Tần Lỵ lần thứ hai vồ hụt, giận đến cơ hồ ngẩng mặt lên, muốn mắng chửi lại bởi vì mệt mỏi không có khí lực, nghĩ tới con gái còn đang ở nước ngoài đau khổ vật lộn, oán độc nhìn bảo tiêu và cổng biệt thự, xoay người rời đi tới sân bay, mua vé máy bay tới khu D — chuyện của Xuân Hoa Địch Biên chắc chắn sẽ không quản, hiện tại chỉ có Tăng Bồi Trung có thể giúp bà ta.

Bồi Trung, Bồi Trung...... Bà ta ngồi trên ghế khu nghỉ ngơi ở sân bay, nhìn qua đám người vui vẻ, ở trong lòng nhớ tới cái tên này, nghĩ tới mấy lời chân tình ý thiết người này nói, giống như là tìm được người tâm phúc, buông lỏng thân thể căng thẳng đã lâu, giơ tay lên che mặt khóc.

Nếu sớm biết đời này sẽ sống thành như vậy, nếu sớm biết Tăng Bồi Trung sẽ xuất sắc, bà ta hồi đá cần gì phải, cần gì phải...... Chỉ cần Tăng Bồi Trung lần này có thể giúp được bà ta cứ được Xuân Hoa, bà ta nhất định sẽ một lòng chăm sóc hắn trước lúc lâm chung! Để cho Hạ Tùng hảo hảo thừa kế xử lý gia nghiệp của hắn! Kiếp này, bà sẽ không bao giờ phụ hắn nữa!

Hạ Bạch giữa lúc mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Địch Thu Hạc, ngọ ngoạy mở mắt ra, nhìn quanh một vòng căn phòng khách sạn có chút xa lạ, ở chỗ ban công thấy được thân ảnh cao lớn quen thuộc, thấp giọng nói, "Thu Hạc, mấy giờ rồi?"

Địch Thu Hạc tự có cảm giác quay đầu lại nhìn sang, thấy cậu tỉnh, hướng điện thoại vội vã nói hai câu sau đó cúp điện thoại đi trở về bên giường, khom lưng sờ tóc cậu, nhẹ giọng hỏi, "Đánh thức em? Ngủ tiếp đi, Tuấn Kiệt nói em một tuần này đều đi theo chụp, không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay để cho em ngủ đủ."

"Không có." Hạ Bạch lắc đầu, đỡ giường ngồi dậy nâng cánh tay ôm cổ anh, thân thể nghiêng qua treo trên người anh, nghiêng đầu cọ cọ vai anh, nhắm mắt lại hàm hồ nói, "Chuyện Thiệu Phong bên kia thế nào rồi, vừa rồi là điện thoại của ai?"

"Chuyện Địch Xuân Hoa đang đi theo trình tự tư pháp, Hình Thiệu Phong cơ bản có thể dứt ra, anh để cho hắn trước bay tới tổng bộ V&G gặp mặt với Cooper, luật sư sẽ tiếp tục ở lại nước D đi theo vụ của Địch Xuân Hoa." Địch Thu Hạc duỗi cánh tay ôm lấy cậu, để cho cậu thoải mái tựa vào trên người mình, nhẹ nhàng thuận sống lưng cậu, tiếp tục trả lời, "Vừa rồi là trợ lý của Tăng Bồi Trung gọi điện thoại cho anh, Tần Lỵ đi tìm Tăng Bồi Trung cầu cứu."

"Huh? Tìm Tăng Bồi Trung?" Hạ Bạch ngẩng đầu lên, mắt lại mở ra, "Tần Lỵ tự mình đi tìm Tăng Bồi Trung? Bà ta không sợ Địch Biên nghi ngờ?"

"Đoán chừng là sốt ruột tới đành phải vậy." Địch Thu Hạc hôn một cái mi tâm cậu không tự chủ nhíu lại, dứt khoát vén chăn lên ôm cậu cùng nhau nằm xuống, vừa vỗ lưng cậu vừa nói, "Cách nghĩ của Tăng Bồi Trung là, trước giúp bà ta vớt Địch Xuân Hoa ra ngoài, sau đó mượn cơ hội khống chế Địch Xuân Hoa ở trong tay mình, dụ dỗ Tần Lỵ, chuyên tâm đối phó Địch Biên."

Thân thể ấm áp dễ chịu, được vỗ rất thoải mái, Hạ Bạch dán dán về bên kia, cũng ôm lấy anh, suy nghĩ một chút hỏi, "Có thể nhất lao vĩnh dật không? Hình Thiệu Phong lúc trước nói chuyện Địch Xuân Hoa hắn đã có sắp xếp, anh hiện tại lại thay đổi có thể có ảnh hưởng hay không?" Kỳ thực cậu cảm thấy phần tử nguy hiểm như Địch Xuân Hoa, vẫn là nhốt trong tù thiết thực hơn.

Địch Thu Hạc cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu một cái, mỉm cười trả lời, "Sẽ không có ảnh hưởng, do Tăng Bồi Trung tiếp tay Địch Xuân Hoa, so với để cho cô ta ngồi tù càng có thể nhất lao vĩnh dật hơn, dù sao ngồi tù cũng là có thời hạn. Ngủ đi, chờ em tỉnh có kinh hỉ cho em."

"Đừng, em một chút cũng không mong chờ bữa sáng kinh hỉ của anh, so với trứng rán tình yêu, em thích gặm bánh bao hơn." Hạ Bạch sát phong cảnh chặn một câu, dùng trán ở trên vai anh dùng sức cọ cọ, chân nhấc lên đạp tới trên người anh, nhắm mắt lại, lầm bầm hai câu, vẫn duy trì tư thế koalas lại ngủ.

Địch Thu Hạc tiếp tục ôn nhu vỗ nhẹ cậu, chờ lúc thân thể cậu từng chút thanh tĩnh lại, chân khoác lên cũng bắt đầu từ từ trượt xuống mới dừng lại động tác, tay hướng xuống ấn lại chân cậu, cúi đầu ôn nhu hôn cậu.

Hôm sau là ngày nắng lớn, Hạ Bạch đã điều chỉnh sai giờ ngủ bổ sung xong tinh thần phấn chấn mà từ trên giường bò dậy, sờ sờ bên cạnh, lạnh, đứng dậy tới phòng tắm và phòng khách bên ngoài nhìn một chút, trống không, nghi ngờ.

"Sáng sớm chạy đi đâu......" Cậu giơ tay gãi gãi tóc ngủ tới rối tung, nhớ tới kinh hỉ Địch Thu Hạc hôm qua nói, cười hừ một tiếng, xoay người vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.

Thu thập xong thay quần áo lại đợi nửa tiếng, Địch Thu Hạc mới bưng một cái khay về phòng.

Hạ Bạch nhanh chóng sáp qua liếc một cái, khiêu mi hỏi thăm, "Là trứng rán hay là cháo?" Địch gà cay cũng chỉ tung hàng ok nhất hai thứ này.

Địch Thu Hạc mỉm cười, giơ tay lên vò rối tóc cậu, vén mở khay ra đưa bữa sáng tình yêu tới, nói, "Toàn bộ đoán sai, là sandwich và sữa tươi."

Hạ Bạch trợ mắt, ăn miếng trả miếng, cũng vò rối tóc anh, sau đó đoạt lấy khay, lật mắt trắng với anh, vui vẻ làm ổ trên ghế salon lấp đầy bụng.

Hai người bây giờ là ở nước F chỗ tổ phim 《Sói độc》, chờ cùng đạo diễn tổ phim gặp mặt thương lượng ký kết hợp đồng diễn viên và chuyện hợp đồng đầu tư. Sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Bạch vốn tưởng Địch Thu Hạc sẽ dẫn cậu tới tổ phim gặp mặt, lại không nghĩ đối phương cư nhiên biến ra một đống CD phim phóng sự, nói muốn cùng cậu xem phim cả ngày.

Hạ Bạch nhìn nhìn một cái một đống đồ ăn vặt bị nhét vào trong ngực, nghi ngờ, "Anh không bàn hợp đồng nữa?"

"Hôm nay không bàn, anh hẹn với đạo diễn Sennett chính là ngày mai." Địch Thu Hạc trả lời, sau khi lắp xong CD ấn play, cười niết niết mặt cậu, nói, "Hôm nay chúng ta trước nghỉ ngơi thật tốt, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, những cái này đều là phim phóng sự Sennett trước kia quay, sớm xem một chút hiểu phong cách quay của hắn cũng không tồi."

Phần đầu phim phóng sự đã nhảy ra, vừa vặn là cảnh đẹp phân tích tìm tòi bí mật Hạ Bạch hết sức cảm thấy hứng thú, thế là cậu hết sức tự nhiên tiếp nhận giải thích và đề nghị này, cười khen Địch Thu Hạc một câu, sau đó ôm đồ ăn vặt thoải mái xem.

Bộ phim được hơn nửa, Địch Thu Hạc nói muốn ra ngoài mua ít đồ lặt vặt, Hạ Bạch đầu cũng không ngẩng, khoát khoát tay nói câu đi nhanh về nhanh.

Địch Thu Hạc bất mãn, sáp qua cắn má cậu một ngụm, sau khi nhận được một móng vuốt tâm tình rất tốt rời đi.

Phim phóng sự rất dài, chia làm ba phần, một phần phát xong sau đó tự động phát bộ tiếp theo, Hạ Bạch xem tới say sưa, thiếu chút nữa bỏ lỡ cơm trưa, còn là bảo tiêu gõ cửa đưa cơm tới mới khiến cậu hồi thần.

"Thu Hạc đâu, còn chưa về sao?" Hạ Bạch cau mày, nhìn thời gian một cái, thấy đã sắp 12h, nhịn không được lo lắng, "Làm sao mua ít đồ mà đi lâu như vậy, là gặp phải chuyện gì sao?"

"Hạ thiếu cậu yên tâm, Địch thiếu không có chuyện gì, chỉ là bởi vì mua đồ đi có chút xa, lúc về lại gặp phải kẹt xe, cho nên muộn chút." Bảo tiêu dựa theo phân phó giải thích một chút.

Hạ Bạch nghe vậy chân mày nhíu chặt hơn, lại hỏi, "Bên cạnh Thu Hạc có mấy người đi theo?"

"Ba, bọn họ cách mỗi mười phút liền sẽ truyền một lần tin tức về, cậu yên tâm."

Đi theo ba bảo tiêu, vậy hẳn là không có vấn đề gì, mi tâm Hạ Bạch khẽ thả lỏng, khoát khoát tay để cho hắn đi ra ngoài, bưng bữa trưa tới trước sô pha, vừa ăn hai ngụm, nhớ tới Địch Thu Hạc hiện tại hẳn là đang bởi vì kẹt xe ăn không được, lại cảm thấy có chút không khẩu vị, dứt khoát đẩy bữa trưa ra gọi điện thoại cho Địch Thu Hạc.

Điện thoại rất nhanh kết nối, thanh âm ôn nhu trầm thấp của Địch Thu Hạc truyền tới, Hạ Bạch thả lỏng, hỏi, "Mua cái gì, sao lại chạy xa thế, cơm trưa vẫn là phải ăn, kẹt xe ở ven đường tùy tiện mua chút gì lót trước một chút."

"Mua chút đặc sản cho ông ngoại, ông lúc trước một mực lật ảnh nơi này, hẳn là nhớ tới cảnh tượng trước kia lúc tới nơi này du ngoạn." Địch Thu Hạc trả lời, cười hỏi, "Có phải nhớ anh rồi hay không? Yên tâm, xe hẳn là kẹt không bao lâu, nghe người ta nói là phía trước xảy ra chút sự cố, cảnh sát đang xử lý, rất nhanh có thể thông đường rồi. Em ăn trưa chưa?"

Hóa ra là mua đặc sản cho ông ngoại, Hạ Bạch giơ tay lên đấm đấm đầu, thầm mắng mình sơ ý, lại nghe anh hỏi bữa trưa, nhanh chóng lại dặn dò vài câu bảo anh nhớ ăn chút gì lấp bụng, sau đó cúp điện thoại, nghe lời kéo bữa trưa qua tiếp tục ăn.

Kết quả tưởng tượng quá tốt đẹp, thực tế rất tàn khốc, cũng không biết là sự cố gì, Địch Thu Hạc lần này kẹt xe cư nhiên kẹt tới trời gần tối mới trở về.

Hạ Bạch canh giữ ở cửa khách sạn, từ xe nhìn thấy chiếc xe bọn họ thuê lái tới đây, nhanh chóng chạy tới gõ gõ ghế sau xe.

"Anh ở đây." Cửa sổ phía sau xe không mở, ngược lại cửa sổ ghế lái mở ra, khuôn mặt Địch Thu Hạc xuất hiện sau cửa sổ xe, ra hiệu cậu lên ghế phó lái, "Trời tối rồi, anh trước dẫn em đi ăn tối."

Hạ Bạch sửng sốt, nhanh chóng ngồi lên ghế phó lái, cau mày hỏi, "Tại sao anh lại lái xe, bảo tiêu đâu?"

"Ở trên xe phía sau." Địch Thu Hạc trả lời, giúp cậu thắt dây an toàn, sờ mặt cậu, "Xin lỗi, cả ngày đều không ở bên em."

"Cái này cũng trách không được anh." Hạ Bạch đè lại tay anh, bất mãn hết sức, "Cảnh sát nước ngoài đều là hiệu suất làm việc rách gì vậy, sự cố nhỏ cư nhiên xử lý cả buổi chiều, còn không biết trước tiên thông đường một chút...... Anh cơm trưa ăn cái gì? Đói không? Gần đây tìm chút gì ăn đi, hoặc là về khách sạn."

Địch Thu Hạc trấn an sờ sờ cậu, thu tay lại khởi động xe, trả lời, "Trưa ăn pizza, hiện tại vẫn chưa đói, đừng lo, anh đã đặt xong nhà hàng ăn cơm rồi, tới trực tiếp có thể ăn.

Hạ Bạch miễn cưỡng được vỗ yên, quay đầu thấy chỗ phía sau đặt một hộp giấy siêu cấp lớn, có chút mông, "Đây là đặc sản anh mua cho ông ngoại? Cái gì lớn như vậy, em làm sao còn ngửi thấy mùi ngòn ngọt."

"Là một ít hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống dân tộc, có mùi ngòn ngọt là bởi vì anh buổi chiều ở trong xe ăn bánh ngọt." Địch Thu Hạc vẻ mặt chính trực bịa chuyện.

"Chờ tới nhà hàng anh lấy ra cho em xem." Địch Thu Hạc chuyển động tay lái, đi về phía vùng ngoại thành.

Hạ Bạch không biết đường ngu ngốc gật đầu.

20 phút sau, Hạ Bạch nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe càng ngày càng hoang vu, vẻ mặt chết lặng, "Địch ba tuổi, anh có phải đang lừa em hay không, loại địa phương phân chim cũng không có này sẽ có nhà hàng?"

"Có, là một nhà hàng mới hoang dã thú vị mười phần." Địch Thu Hạc trả lời, lại đạp chân ga một cước.

Lại qua mười phút, trời triệt để tối xuống, Hạ Bạch nhìn cành cây bên đường ở dưới bóng đêm lộ ra vẻ hết sức vặn vẹo, cảm thấy nhà hàng hoang dã thú vị trong miệng Địch Thu Hạc có lẽ là chỉ nhà hàng đút lũ muỗi ăn hoang sơn dã lĩnh đi.

Lúc cậu cho rằng cảnh sắc xung quanh sẽ không còn biến hóa, phía trước đột nhiên rộng rãi, mơ hồ xuất hiện một ít ánh đèn.

"Đến rồi?" Cậu lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người nhìn về phía trước.

Địch Thu Hạc cười mà không nói, ấn xuống chốt mở, cửa sổ xe và trần phía trên đột nhiên bắt đầu chìm xuống nâng lên, nhanh chóng thu hẹp, sau đó xe thương vụ thấp điệu biến thành xe mui trần cuồng dã.

Gió đêm mát mẻ quấn tới bên người, Hạ Bạch ngửa đầu nhìn trời sao xinh đẹp, trợn to mắt.

Ầm ầm ầm —

Nơi xa bao la đột nhiên dâng lên một hàng pháo hoa, chiếu sáng một hồ nước trong suốt.

Hạ Bạch theo tiếng nhìn lại.

Pháo hoa tắt, ánh đèn bên cạnh sáng lên, một toa ăn mơ mộng do băng gấm và hoa tươi trang trí xuất hiện bên hồ, ngay sau đó ánh đèn lan ra, bắt đầu từ toa ăn, dần dần tạo thành một phong cảnh mĩ lệ vây quanh hồ.

Ầm ầm ầm —

Pháo hoa lại lần nữa lên không trung, gió đem mang tới một trận mùi thơm thức ăn, tốc độ xe hơi chậm lại, hướng chỗ ánh đèn sáng nhất đi tới.

"Trời......" Hạ Bạch nhịn không được cởi dây an toàn ra, quỳ ở trên ghế xe nhìn về phía bên kia, đầu óc mông lung thành một đoàn, có chút không rõ tình huống hiện tại, cà lăm hỏi, "Thu Hạc đây, đây là cái gì...... Không phải anh......"

Xe dừng ở trước toa ăn, mấy bảo tiêu canh giữ ở đây sải bước tới, đem hộp lớn phía sau xe mang đi đặt vào trên bàn ăn đã bố trí xong bên hồ, sau đó thức thời lẩn vào bóng tối, không quấy rầy nữa.

Địch Thu Hạc cởi dây an toàn ra xuống xe, đi vòng qua ôm lấy Hạ Bạch đang trợn to mắt đánh giá bốn phía xuống xe, cúi đầu triền miên hôn cậu một trận, sau đó buông cậu ra bưng lấy mặt cậu, cười nói, "Tiểu cẩu tử, sinh nhật vui vẻ."

Hạ Bạch há miệng, triệt để u mê, "Sinh, sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật của em?" Nói xong hậu tri hậu giác nhớ tới hiện tại đã là tháng 6, sinh nhật của cậu là tháng này.

(Trùng hợp vl, sn tui cũng tháng 6 =)))))

Địch Thu Hạc bị phản ứng của cậu chọc cười, dắt cậu đi tới bên toa ăn, ra hiệu cậu mở cái hộp lớn phía trên.

Hạ Bạch lại lần nữa đánh giá một lần cảnh tượng mộng ảo này, mơ hồ đoán được trong hộp là thứ gì, trái tim không tiền đồ nhảy loạn mấy cái, nhợt nhạt hít ngụm khí sau đó giơ tay lên cởi băng gấp điệu thấp mộc mạc trên cái hộp, mở nắp hộp ra.

Một cái bánh ngọt trái cây ba tầng xuất hiện trước mắt, hoa văn phía trên làm tới rất đơn giản, còn có chút xấu, nhưng mấy chữ "Chúc tiểu cẩu tử sinh nhật vui vẻ" phía trên lại viết tới hết sức đẹp mắt, chữ viết rồng bay phượng múa, hết sức quen mắt.

"Không có đẹp bằng cái hồi trước em làm cho anh, cho nên chỉ có thể lấy lượng thủ thắng." Địch Thu Hạc có chút xấu hổ giải thích, cầm lấy nến bên cạnh bánh ngọt cắm vào, sau đó từng cái thắp sáng, nghiêng người đứng ở đầu gió cản gió, mỉm cười nói, "Được rồi, cầu nguyện thổi nến đi."

Hạ Bạch nhìn nhìn cái bánh ngọt xấu xấu này, lại nhìn nhìn người yêu đứng ở bên bánh ngọt ôn nhu nhìn mình, mím môi, sáp qua "Phù" một cái thổi tắt hết nến, sau đó nhào qua ôm lấy Địch Thu Hạc, ngửa đầu cắn anh một ngụm, nghiêm túc nói, "Nguyện vọng năm nay của em, muốn anh sống lâu trăm tuổi, bên em cả đời!" Nói xong lại lần nữa cắn anh một ngụm, ôm chặt lấy anh.

Bờ sông, pháo hoa, bánh ngọt...... Toàn bộ đều là phiên bản thăng cấp của sinh nhật kinh hỉ năm ngoái cậu làm cho đối phương, người này thật ngốc, ngay cả tạo kinh hỉ cũng chỉ biết sao chép lại...... Hai lần rồi, từ sau khi trọng sinh, sinh nhật của cậu cư nhiên đều là người này giúp cậu trải qua.

Đột nhiên có chút muốn khóc.

Địch Thu Hạc bị cậu cắn tới sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được cười ra tiếng, ôm lấy cậu lắc lư, vui vẻ nói, "Điều ước sinh nhật có thể cầu ba cái, còn có hai cái?"

"Không có." Hạ Bạch lắc lắc đầu, siết chặt cánh tay, thanh âm có chút rầu rĩ, "Chỉ có một cái này, chỉ cần thực hiện một cái này là đủ rồi, người tham lam sẽ bị ông trời chán ghét." Có một người yêu tốt như vậy, đủ rồi, thỏa mãn rồi.

Nhận thấy được trầm muộn trong thanh âm cậu, tâm Địch Thu Hạc trong nháy mắt mềm thành một mảnh, giơ tay lên sờ sờ tóc cậu, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, đáp, "Được, chỉ một cái này, anh mỗi năm đều cùng em cầu nguyện một lần, có được không?"

"Không được." Hạ Bạch gặp vai anh một ngụm, mặc dù rất cảm động, nhưng vẫn là muốn oán giận một câu, "Anh chiếm một điều ước sinh nhật của em còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn chiếm tất cả điều ước sinh nhật mấy chục năm còn lại của em, không biết xấu hổ."

Địch Thu Hạc cười, giơ tay lên nhu vành tai cậu, sủng nịch hỏi, "Vậy anh dùng điều ước sinh nhật mấy chục năm còn lại của anh đổi với em?"

Hạ Bạch giơ tay lên nện anh một cái, không tiếp tục phản bác, ngầm thừa nhận đề nghị của anh.

Địch Thu Hạc rốt cục nhịn không được sung sướng cười lớn lên, ôm lấy cậu xoa nắn một trận, hận không thể đem slow-moving giống như cún nhỏ của cậu lúc này toàn bộ ghi chép lại, hảo hảo trân quý giữ ở trong lòng, hận không thể để cho bất cứ kẻ nào nhìn.

Nửa đêm hôm đó, weibo.

Bạch lại Bạch: Sinh nhật vui vẻ. 【Hình ảnh】

Phạm Đạt nhìn Hạ Bạch đang cầm bánh ngọt cười đến đầy mặt vui sướng trong ảnh kèm theo weibo, sờ sờ chữ viết quen thuộc trên bánh ngọt bị cắt chỉ còn lại một nửa, trên khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhẹ giọng hỏi, "Bên cạnh bọn nó không ai quấy rầy đi."

"Không có." Hồ Triệu đưa trà nóng tới, mặt mang tiếu ý trả lời, "Bảo tiêu nhìn mà, không xảy ra sự cố gì, Thu Hạc và Tiểu Bạch chơi rất vui."

"Vậy thì tốt, đều còn là trẻ con, có cơ hội náo nhiệt liền tận lực náo nhiệt chút." Phạm Đạt vừa lòng gật đầu, thu tablet lại, tựa vào trên ghế sa lon uống ngụm trà, đột nhiên hỏi, "Địch Biên bên kia an bài thế nào rồi?"

Hồ Triệu nghe vậy nụ cười trên mặt hơi thu lại, trả lời, "Đều an bài ổn thỏa rồi, tùy thời có thể động thủ."

"Vậy trước tặng qua cho hắn vài món ăn, coi như là quà sinh nhật cho Tiểu Bạch." Phạm Đạt xoay xoay chén trà, nụ cười trên mặt càng thêm từ ái, "Chờ đến tháng 9, sinh nhật của Thu Hạc đến, lại chính thức tặng phần đại lễ cho hắn."

Hồ Triệu nhìn một cái báo cáo điều tra trên bàn cơ hồ bị lật nát rồi, kính cẩn gật đầu, "Vâng, tôi bây giờ liền đi sắp xếp."

Mấy ngày sau, hợp đồng của 《Sói độc》và V&G toàn bộ thuận lợi ký xuống, người đại diện vạn năng Hình Thiệu Phong lại lần nữa phát huy năng lực, đem lời mời chụp ảnh quảng cáo cho V&G, bàn thành hợp đồng người phát ngôn.

"Bọn họ ban đầu định cho cậu chính là đại sứ hình ảnh của nhãn hiệu, cũng chính là mở rộng nhãn hiệu, tôi bàn với bọn họ một chút về tiềm lực và triển vọng tương lai của cậu, cuối cùng bọn họ quyết định cùng cậu ký đại sứ hình ảnh, cũng chính là hợp đồng người phát ngôn. Nhưng thời gian ký hợp đồng tương đối ngắn, chỉ có 1 năm, hơn nữa chỉ có khu Trung Hoa, chờ sang năm 《Sói độc》chiếu phim, tôi có lòng tin đem phát ngôn này tiếp tục ký, cũng hơn nữa tiến hành thăng cấp nhất định." Hình Thiệu Phong nói tới chắc chắn lại tự tin, mỉm cười bổ sung, "Chụp ảnh quảng cáo định vào đầu tháng 7, trực tiếp chụp tuyên truyền mùa thu, Hạ Bạch cầm máy, đãi ngộ không tệ, đương kỳ của các cậu tốt nhất đều để trống."

Địch Thu Hạc đơn giản lật hợp đồng một lần, vừa ý gật đầu, "Vất vả rồi."

"Biết tôi vất vả thì đừng đăng weibo loạn." Hình Thiệu Phong đột nhiên thay đổi ngữ khí, nhìn về phía Hạ Bạch, trêu chọc nói, "Các cậu nhất thời cao hứng đăng một cái weibo show ân ái, liên lụy tới team sau màn bọn tôi dẫn dắt dư luận chạy gãy chân, đám netizen đều là nhân tinh, dựa vào một nửa nét bút đã có thể não bổ ra vở kịch, cực kỳ đại khái. Thế nào, định lúc nào thì chính thức công khai? Cho tôi chuẩn bị tâm lý, tôi sắp xếp một chút, tránh cho tới lúc đó bị các cậu đánh ứng phó không kịp."

Hạ Bạch bị hắn nói tới đỏ mặt, lén lút trừng mắt với Địch Thu Hạc sử dụng loạn tài sản phu phu, cố giả bộ bình tĩnh trả lời, "Cuối năm đi, chờ sau khi các lễ trao giải lớn kết thúc."

Phù, tay Địch Thu Hạc run lên, hợp đồng trong tay rơi xuống đất.

"Nói rồi thì không được đổi ý nữa!" Anh nghiêng người ôm lấy Hạ Bạch, mắt phát sáng tới giống như đang tỏa ra ánh sáng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, lại cứ muốn xụ mặt làm ra bộ dạng nghiêm túc, hỏi lại, "Em nguyện ý công khai? Lật lọng là cún con! Vậy chúng ta lúc nào thì kết hôn? Đừng chờ cuối năm, hiện tại liền công khai đi, anh muốn cùng em quang minh chính đại tay dắt tay ưm ưm ưm......"

Hạ Bạch không thể nhịn được đưa tay bịt miệng anh lại, thẹn quá hóa giận xoay đầu anh qua, hướng về phía Hình Thiệu Phong xấu hổ cười cười, nói, "Anh đi sắp xếp đi, nếu thời gian này không thích hợp, đẩy lùi về sau cũng có thể, chỉ cần đừng sớm quá, tôi sợ sớm công khai quan hệ đối với bình thưởng cuối năm của 《Thành gia quân》có ảnh hưởng."

Địch Thu Hạc giãy dụa, đưa tay ôm cậu: "Ưm ưm ưm!" Không thể đẩy lùi! Không thể đẩy lùi! Chết cũng không thể lùi!

"Anh an phận chút!" Hạ Bạch áp xuống anh giãy dụa, giận tới muốn đánh chết anh, khó xử hoàn toàn không dám nhìn biểu tình lúc này của Hình Thiệu Phong.

Hình Thiệu Phong nhịn không được cười, nghiêng đầu ho khan hai tiếng áp tiếu ý, đứng dậy rời phòng, để lại không gian cho bọn họ.

Hoàng Đô.

Địch Biên không dám tin nhìn luật sư Vương, gấp giọng hỏi, "Tần Lỵ kết hôn rồi? Cùng ai? Cô ấy vừa mới ly hôn với tôi không bao lâu, hiện tại làm sao sẽ...... Không, không thể nào! Cậu nhất định là nhầm rồi! Cô ấy tận tâm tận lực giúp tôi như vậy, sao có thể là......"

"Chủ tịch, tôi không có cần thiết ở trên chuyện này lừa ngài." Luật sư Vương khẽ nhíu nhíu mày, thở dài sau đó nói, "Tôi phát hiện điểm này cũng là tình cờ, lúc ấy tôi cũng rất kinh ngạc, thông tin hộ tịch ngài hơi dùng chút phương pháp là có thể tra được, Tần Lỵ hiện tại xác thực là đã kết hôn, chồng tên là Tăng Bồi Trung."

Địch Biên biểu tình đại biến, chợt đứng lên quát hỏi, "Cậu nói ai? Người kết hôn với Tần Lỵ là ai?!"

"Tăng Bồi Trung." Luật sư Vương giống như là bị biểu tình dữ tợn của hắn dọa tới, hơi lui về sau một bước, khẽ cắn răng, lại bổ sung nói, "Không chỉ như vậy, tôi phát hiện ông chủ sau lưng của Trung Liên Thế Kỉ nhập cổ phần Hoàng Đô có chút dính líu với Tăng Bồi Trung, ngoài ra......"

Giống như là bị một cái chày lớn ở trên đầu hung hăng nện một cái, thân thể Địch Biên lắc lư, tay từ từ siết chặt, thanh âm căng thẳng hỏi, "Chuyện gì, một lần nói rõ ràng!"

Hỏi, "Chuyện gì, một lần nói rõ ràng!"

Trợ lý Vương liếc hắn một cái, nhỏ giọng hỏi trả lời, "Lần trước Tần Lỵ đột nhiên biến mất hai ngày, giải thích với ngài phải tới nơi khác mời luật sư cho Địch Xuân...... Cho con gái bà ta kiện tụng, nhưng tôi phát hiện bà ta mua vé máy bay đi khu D, nhưng khu D cũng không có đại luật sư nổi tiếng định cư, mà Tăng Bồi Trung trong đó có một sản nghiệp, tựa hồ ở vùng ngoại thành khu D......"

Một cái lại một cái, tín nhiệm mà Địch Biên gần đây đối với Tần Lỵ một lần nữa tạo dựng lên toàn bộ sụp đổ. Hắn chán nản ngã trong ghế dựa, tầm mắt qua lại biến ảo, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dừng hình ở âm ngoan, "Tần Lỵ, tốt lắm con tiện nhân mày! Mày đây là muốn gian phu lót đường cho mày làm sụp đổ tao a! Tâm ngược lại lớn thật, nếu như Hoàng Đô phế rồi, mày cũng đừng nghĩ sung sướng!"

Trợ lý Vương vội vàng khuyên nhủ, "Chủ tịch, có lẽ Tần Lỵ chỉ là nhất thời hồ đồ, bà ta cho dù không nhớ tới tình cảm vợ chồng trước kia, cũng muốn như tới cha con thân tình của nhị thiếu với ngài a, bà ta làm như vậy, nhị thiếu phải tự xử lý thế nào."

"Cha con thân tình?" Địch Biên cười lạnh, biểu tình có chút vặn vẹo, "Cậu không biết, Hạ Tùng đã sớm có liên hệ với Tăng Bồi Trung kia, cha con thân tình, còn không biết là ai với ai."

"Chủ tịch......"

"Cậu đừng nói nữa, đi ra ngoài đi." Địch Thu Hạc cắt đứt lời hắn, khoát tay áo với hắn, hai mắt nhắm nghiền, "Chuyện này không nên nói ra bên ngoài, tôi tự có sắp xếp, đi đi, tôi muốn ở một mình một lát."

Trợ lý Vương thở dài, xoay người ra khỏi phòng làm việc, dư quang quét tới khúc rẽ nào đó, giơ tay lên xoa xoa cái trên không tự chủ toát ra mồ hôi lạnh, khó xử lo lắng ngụy trang trên mặt đều bị sầu khổ thay thế.

Chỉ mong hắn lần này không có làm sai...... Ai.

Khúc rẽ, Địch Hạ Tùng tựa vào trên tường, trong đầu không ngừng câu "Hạ Tùng đã sớm có liên hệ với Tăng Bồi Trung kia" Địch Biên nói kia, trong lòng càng ngày càng lạnh.

Lời này là có ý gì, chả lẽ cha đã sớm biết sự tồn tại của Tăng Bồi Trung? Còn có, hiện tại Địch Biên phát hiện kế hoạch của mẹ, vậy hắn và mẹ có phải sẽ lại giống như lần trước bị đuổi khỏi Địch trạch hay không? Hoàng Đô sau này còn có phần của hắn sao?

Không, không thể, em gái còn đang ở trong tù, ông ngoại còn nằm trên giường, không thể bị đuổi đi, kế hoạch không thể thất bại! Tuyệt đối không thể thất bại! Phải nghĩ biện pháp, phải trước khi mẹ về nước ổn định bên này, phải...... Trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại của người giúp việc Địch trạch tình cờ nghe được, tay hắn run lên, trong lòng toát ra một ý nghĩ đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui