Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Edit + Beta: Vịt

Sáng sớm, Địch Thu Hạc bị đồng hồ sinh học đánh thức, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, sau đó quyết đoán lật người, kéo Hạ Bạch đang ngủ say vào trong ngực, lấy điện thoại ra, mở camera ra, dùng chăn che che vai và cổ Hạ Bạch, chỉ lộ ra gần nửa gò má và chút xíu tóc, sáp tới, giơ máy lên nhắm vào hai người.

Tách, cảnh ngọt ngào sáng sớm dừng hình.

Anh híp mắt thưởng thức một chút bộ dạng Hạ Bạch uốn ở bên người anh bé ngoan ngủ, cười ngu vài giây, sau đó giảo hoạt lưu loát mở weibo ra, mở trang chủ của Hạ Bạch, lựa chọn đăng nội dung mới, bắt đầu biên tập nội dung, upload ảnh —

"Anh dám đăng weibo, em liền dám rời nhà bỏ đi."

Ngón tay ấn đăng cứng đờ, sau đó quyết đoán lựa chọn hủy bỏ, nhét di động lại dưới gối, làm bộ vô sự dựa tới bên cạnh Hạ Bạch chẳng biết mở mắt ra lúc nào, hôn hôn mắt cậu, dò hỏi, "Bữa sáng muốn ăn gì? Anh tìm chú Hồ học cách làm mì trộn, còn mang tương về, làm mì trộn cho em ăn?"

Hạ Bạch híp mắt, nhìn bộ dáng anh mặt mày hồng hào sảng khoái vạn phần, nín thở, giơ đầu gối lên cọ hạ thân trần truồng của anh, sâu kín hỏi, "Tối qua rất sướng? Tinh thần như vậy, xem ra chưa có bị phế."

Địch Thu Hạc lập tức bị trêu chọc tới, áp qua hôn cậu — tối hôm qua mặc dù quá trình đau khổ, nhưng cuối cùng anh vẫn là sướng, bởi vì tiểu cẩu tử mềm lòng căn bản không lỡ thực sự hành hạ anh!

"Tiểu cẩu tử em thật tốt." Anh đem người dụi vào trong ngực, hướng mặt và cổ gặm một trận, yêu tới cực kỳ, tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu sờ loạn, muốn đem bước sau cùng tối qua chưa làm nhanh chóng làm xong.

Hạ Bạch mặc anh sờ, còn thích hợp đáp lại một chút, sau đó chờ sau khi anh kích động, chậm rãi nói, "Cổ họng em đau."

Địch Thu Hạc đơ, lập tức dừng lại động tác, ngồi dậy dùng chăn đắp kín cậu, giơ tay lên sờ trán cậu, cau mày dò hỏi, "Bị cảm? Có nghẹt mũi hoặc nhức đầu hay không?"

"Không có, muốn uống nước ấm, tốt nhất thêm chút mật ong." Hạ Bạch rụt lại trong chăn, chỉ lộ ra mắt nhìn anh, bộ dáng hết sức đáng thương.

Tâm Địch Thu Hạc rầm rầm mềm thành kẹo bông, khom lưng hôn trán cậu một cái, ôn nhu nói, "Vậy em chờ một lát, anh liền đi rót cho em." Nói xong đứng dậy tìm ra một cái quần ngủ mặc lên, sải bước xuống lầu đi tới phòng bếp.

Sau khi xác định người rời đi, Hạ Bạch lập tức vén chăn đứng dậy, tiện tay cầm áo lông mặc lên, sau đó tìm điện thoại máy ảnh các loại vật phẩm tùy thân mang theo, viết xuống một tờ giấy vứt lên giường, bước nhẹ xuống lầu, quyết đoán chuồn tới gara, lái xe bỏ chạy.

Thế là chờ lúc Địch Thu Hạc bưng nước mật ong bước nhẹ đẩy cửa về phòng, nhìn thấy chính là giường đã trống rỗng cùng một tờ giấy viết hết sức vội vàng, trong đó viết: Anh sướng em khó chịu! Rời nhà bỏđi mấy ngày, chờ giải thưởng của 《Thành gia quân》 tới em lại về! Nếu như trong lúc này anh dám nói lung tung! Rời nhà bỏđi liền kéo dài thời hạn đến năm sau!

Bộp.


Trái tim nhỏ bành trướng của Địch Thu Hạc xì một cái rò khí.

"Cho nên ý mày là, bởi vì tự chủ trương của mày, Hạ Bạch giận bỏ nhà đi ra ngoài? Mày còn không biết cậu ấy đi đâu?"

"Ừa." Địch Thu Hạc vẻ mặt suy sụp đáp một tiếng, đổi bên điện thoại, không có tinh thần gì tiếp tục nói, "Không có ở chỗ ông ngoại, cũng không ở trường, gọi điện thoại em ấy tắt máy, tao không tìm được em ấy...... Em ấy lúc ra ngoài mặc đồ ngủ, cái gì cũng không mang theo, còn có khả năng bị bệnh......"

Khương Tú Văn nhìn một cái người nào đó uống ở trên ghế salon bên cạnh không ngừng xì nước mũi, ho thấp một tiếng dịch chuyển tầm mắt, che giấu lương tâm nói, "Vậy chỗ bạn cùng phòng của cậu ấy mày tìm chưa, vạn nhất là trốn trong nhà bạn cùng phòng á."

Địch Thu Hạc giơ tay lên cào cào tóc, bởi vì lo lắng mà tâm tình phiền loạn, "Tìm rồi, thật sự không ở đấy, nếu như không phải tao gọi điện hỏi, bạn cùng phòng của em ấy khả năng sẽ không biết Tiểu Bạch cáu với tao." Hơn nữa lấy tính tình tiểu cẩu tử, tuyệt đối không làm ra chuyện chỉ mặc đồ ngủ liền chạy vào nhà bạn.

"Vậy nhà sư phụ cậu ấy? Còn có nhà nhị sư huynh gì đó, đi tìm qua chưa?" Khương Tú Văn tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ không đứng đắn của anh, ngữ khí lo lắng, trên mặt cười trên nỗi đau người khác.

"Cũng không có, Từ lão được người nhà đón tới phương Nam qua mùa đông rồi, Từ Ánh bồi Quân Thần đi khu G, không ở thành phố B, tao đều hỏi qua." Địch Thu Hạc càng nói càng chán chường, hết sức ủ rũ, "Tao không nên chọc tức em ấy như vậy......"

Khương Tú Văn lại nhìn một cái người nào đó đối diện bởi vì cảm mạo lộ ra vẻ không có tinh thần gì, ngữ khí xoay chuyển, nói, "Thu Hạc, lần này là mày làm không đúng, nhưng tao cảm thấy mày vẫn là không hiểu rõ mình rốt cục là sai ở đâu, Hạ Bạch tức giận hẳn không phải mày ấu trĩ chọc tức cậu ấy, mà là hành động tự chủ trương và dạy mãi không sửa mày. Cậu ấy một lòng vì mày, đặc biệt định thời gian công khai quan hệ sau buổi lễ trao giải 《Thành gia quân》, nhưng mày cứ phá đám, không nghiêm túc về thanh danh của mày. Cậu ấy đây là bị mày chọc tức, càng là sợ mày mặt ngoài đàng hoàng, sau lưng lại phạm ngu xuẩn, cho nên dứt khoát trốn đi, ép mày đàng hoàng sống qua khoảng thời gian trước buổi lễ trao giải 《Thành gia quân》, cậu ấy đây đều là vì tốt cho mày."

Động tác chùi nước mũi của Hạ · người nào đó · Bạch ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Khương Tú Văn đối diện.

Khương Tú Văn hướng cậu cười cười, vẻ mặt kiểu bạn tốt "Tôi hiểu cậu, cậu đừng động, tôi giúp cậu dạy dỗ cậu ta", thoạt nhìn hết sức đáng tin cậy.

Hạ Bạch híp mắt, dựa tới trong ghế salon, ôm lấy khăn giấy, tiếp tục lau nước mũi.

Địch Thu Hạc bên kia điện thoại nghe vậy trầm mặc, lúc tiếp tục mở miệng thanh âm đều thấp xuống, "Tao biết tao không đúng......"

"Nhưng mày khống chế không được mình, đúng không?" Khương Tú Văn cắt đứt lời hắn, không nhìn Hạ Bạch nữa, mà là thở dài nhìn về phía ngoài cửa sổ, hướng bên kia điện thoại ngữ trọng tâm trường nói, "Thu Hạc, mày rốt cục đang sợ cái gì chứ? Sớm không khai với muộn công khai đều giống nhau thôi, chả lẽ Hạ Bạch còn có thể lừa mày hay sao, cậu ấy lại không nói muốn cùng mày luôn làm tình yêu trong lòng đất, mày phải tin cậu ấy."

Hạ Bạch lé mắt, dùng khăn giấy chặn lỗ mũi.

Địch Thu Hạc: "......A?"


"Tao biết, bởi vì nguyên nhân Địch Biên và Tần Lỵ, mày làm người tàng hình của Địch gia quá lâu, đối với gia đình có loại cảm giác không xác định lo được lo mất, cho nên mới sẽ sau khi chính mình có một gia đình, ước gì để cho toàn bộ thế giới đều biết mày với Hạ Bạch là một đôi, muốn sớm công khai đoạn quan hệ này, sợ kéo dài lâu Hạ Bạch sẽ giống như Địch Biên bởi vì một ít băn khoăn thực tế, kéo dài thêm chuyện công khai, thậm chí cuối cùng vứt bỏ mày. Mày suy nghĩ chút, Hạ Bạch chỗ nào có thể giống với Địch Biên à? Cậu ấy đối với mày rất tốt a, mày để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, Thu Hạc."

Mắt Hạ Bạch liếc qua ngay ngắn lại, có chút sững sờ.

Địch Thu Hạc bị Khương Tú Văn nói bối rối, giải thích, "Không phải, Tú Văn, tao mặc dù quả thực có lo lắng tương tự, nhưng tao chưa từng nghi ngờ tâm ý của tiểu cẩu tử đối với tao, em ấy rất tốt, tao......"

"Tao biết rồi, dù sao mày đừng lo lắng, Hạ Bạch là người có chừng mực như vậy, nhất định sẽ gián tiếp báo bình an cho mày, mày gần đây thành thật chút, biểu hiện thật tốt, chờ buổi lễ trao giải kết thúc Hạ Bạch tự nhiên về nhà. Cứ thế a, tao hiện tại khách tới nhà, bọn mình trở lại chém tiếp." Khương Tú Văn cúp điện thoại, giả dối thở dài một hơi, tang thương cảm khái, "Thu Hạc rốt cuộc vẫn bị Địch Biên ảnh hưởng đến...... Aiz."

Hạ Bạch nắm thật chặt gối ôm trong ngực, rũ mắt, như có điều suy nghĩ.

Địch Thu Hạc bên kia điện thoại, "Tú Văn mày có phải hiểu lầm cái gì hay không...... Alo? Alo?"

Không khí trong lúc nhất thời có chút trầm muộn.

"...... Thu Hạc người này quả thực ấu trĩ nhạy cảm chút, chịu tý giáo huấn là tốt rồi." Khương Tú Văn quay lại tầm mắt, nhìn về phía Hạ Bạch đối diện, quan tâm hỏi, "Có muốn đi bệnh viện xem chút không? Tôi thấy cậu lần này cảm có chút nghiêm trọng."

Hạ Bạch hoàn hồn, lại rút ra một tờ khăn giấy xoa xoa nước mũi, gật đầu, "Lát nữa đi, lần này đã làm phiền anh."

Buổi sáng vừa tỉnh cậu đã phát hiện thân thể mình có gì đó không đúng, đầu mê man, tựa hồ là bị cảm, hơn nữa hình như có chút nghiêm trọng, bởi vì cậu trước kia cảm mạo chỉ sẽ rùng mình với nôn khan, lần này lại có chút nhức đầu với nghẹt mũi.

Cảm giác của cậu không sai, cảm mạo lần này quả thực nặng, nếu như cậu không chạy, Địch Thu Hạc nhất định sẽ phát hiện, cũng nhất định sẽ gấp đến độ công việc gì cũng chẳng quan tâm, vì chăm sóc cậu mà làm lỡ một đống chuyện lớn. Chủ yếu nhất chính là, cậu lần này cảm mạo quá nghiêm trọng, không chạy cậu sợ lây bệnh cho Địch Thu Hạc, mấy hôm sau chính là lễ trao giải của 《Thành gia quân》, Địch Thu Hạc hiện tại cũng không thể bị bệnh.

Quỷ ấu trĩ kia gần đây càng ngày càng không nghe lời, ngoại trừ chạy trốn, cậu cư nhiên tìm không được cách có thể để cho đối phương lập tức đàng hoàng, cũng là rất bất đắc dĩ.

"Không phiền, Hồng Khách tùy thời hoan nghênh cậu tới." Khương Tú Văn lại giúp cậu rót chén nước ấm đưa tới, thấy trên mặt cậu nổi lên một tia đỏ ửng không bình thường, khẽ cau mày, "Thật sự không nói với Thu Hạc chuyện cậu bị bệnh sao? Cậu bệnh thành như vậy, không có người chăm sóc không thể được."

"Không sao, lát đi bệnh viện khám chút là được rồi." Hạ Bạch nhận lấy nước ấm, sau khi nói cảm ơn do dự chút, nghi ngờ hỏi, "Thu Hạc anh ấy trước kia...... Không, không có gì, vẫn là phải cám ơn anh, hôm nay quấy rầy rồi."

Khương Tú Văn nghe ra ngừng lại của cậu, nhưng làm bộ không nghe thấy, cười trả lời, "Không quấy rầy, chờ ăn cơm trưa xong, tôi cho người đưa cậu tới bệnh viện đi."


"Cám ơn." Hạ Bạch cảm kích cười cười, rũ mắt nhìn nước trà bốc hơi nóng, hồi tưởng mấy lời lúc đối phương vừa nãy gọi điện thoại, ở trong lòng thở dài.

Chả lẽ thật sự mình khiến Thu Hạc không có cảm giác an toàn sao...... Lần này quyết định rời nhà đi cũng là sai lầm, Địch ba tuổi dính người như vậy, làm như vậy khẳng định dọa đến anh ấy rồi.

...... Lát nữa nghĩ cách trấn an chút đi.

Khương Tú Văn nhìn bộ dáng cậu khẽ cau mày lâm vào trầm tư, lại không nhịn được, ở trong lòng cuồng đâm Địch Thu Hạc 300 đao — quỷ ấu trĩ kia rốt cuộc là cái vận cứt chó gì, cư nhiên tìm được một người yêu tính cách như vậy, ông trời có phải quá bất công hay không.

Thật muốn che giấu lương tâm khích bác ly gián a...... Nhưng vẫn là thôi vậy, bạn tốt thật vất vả trải qua cuộc sống yên ổn, hắn vẫn là cầu nguyện hai người nhanh làm hòa chút đi.

Tới bệnh viện truyền nước, Hạ Bạch do dự một chút, không về chỗ Khương Tú Văn, mà là gọi điện thoại cho Vương Bác Nghị, tới khách sạn gần nhà hắn làm check in — cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Địch ba tuổi khẳng định đoán không được cậu sẽ chạy đến gần nhà Vương Bác Nghị ở.

Sau khi đả thông với Vương Bác Nghị, cậu lại gọi điện thoại cho Hình Thiệu Phong, nói đơn giản rõ ràng một chút tình huống, sau đó cầm điện thoại, đăng nhập wechat của mình — cậu và Địch Thu Hạc bình thường cả ngày dính chung một chỗ, có việc cũng là gọi điện thoại gửi tin nhắn, wechat ngược lại rất lâu không dùng.

Mở ra tài khoản của Địch Thu Hạc, cậu suy nghĩ một chút, gửi tin qua.

Bạch lại Bạch: Em đi ăn đồ ngon, không nghĩ muốn vứt bỏ anh, anh đàng hoàng chút, ngoan ngoãn, chờ em về em mang đồ ngon cho anh.

Tin tức gửi đi chưa tới 1 phút, bên kia đã rep lại.

Một con chim sinh vào mùa thu: Em ởđâu? Thân thể khó chịu không? Cổ họng còn đau không?

Hạ Bạch cơ hồ có thể não bổ ra bộ dáng anh cầm điện thoại vùi đầu nhanh chóng gõ chữ, khóe miệng vểnh lên, một bụng khí toàn bộ tiêu tan, gõ chữ trấn an nói: Không sao, cổ họng đau là lừa anh. Không nói cho anh em ởđâu, tránh cho anh vứt công việc chạy tới tìm em, nói, anh lần sau còn quấy rối như vậy không?

Một con chim sinh vào mùa thu: Xin lỗi, không có tiếp theo nữa.

Hạ Bạch híp mắt cười, cảm thấy triệu chứng cảm mạo tựa hồ cũng nhẹ chút, gõ chứ: Tha thứ cho anh, em cũng phải nói xin lỗi, đảm bảo sẽ không trốn đi hù dạo anh nữa.

Bạch lại Bạch: Còn có, em yêu anh.

Địch Thu Hạc ở trong ghế salon phòng khách, ngẩn người nhìn chằm chằm tin nhắn này rất lâu, sau đó không tiền đồ giơ tay lên đè mặt, ngửa đầu chớp chua xót đột nhiên nổi lên trong mắt, gõ chữ rep: Anh cũng yêu em, chờ em về.

Trong không khí tựa hồ còn khí tức trên người đối phương lưu lại, anh lặp đi lặp lại nhìn lại nhìn đoạn ghi chép tán gẫu này, bả vai từ từ sụp xuống.


Rõ ràng là anh làm sai, rõ ràng đều giận tới muốn bỏ nhà ra ngoài, nhưng vẫn là bởi vì sợ anh lo lắng, rất nhanh đã gửi tin tới, còn chủ động nói xin lỗi...... Khương Tú Văn nói đúng, tiểu cẩu tử một lòng vì anh, anh lại hình như quá mức tùy hứng và đương nhiên.

Rõ ràng tiểu cẩu tử đã nói, hi vọng trước khi anh làm chuyện gì, có thể cùng cậu thương lượng chút. Lần đầu tiên lúc anh làm loạn, tiểu cẩu tử cũng rất nhanh đã tha thứ anh...... Đều do anh cứ nói lung tung, tiểu cẩu tử lần này rời nhà bỏ đi, hoàn toàn chính là bị anh ép......

Một con chim sinh vào mùa thu: Thật sự xin lỗi, anh sai rồi.

Bạch lại Bạch: Trở về chiên beefsteak cho anh, làm việc cho tốt, ngủđúng giờ, em sẽ kiểm tra.

Một con chim sinh vào mùa thu: Vâng.

Anh đặt điện thoại xuống, tựa vào trong ghế salon, đem cái gối ôm Hạ Bạch bình thường thích ôm kéo tới nhét vào trong ngực mình, cúi đầu trầm mặc một hồi, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hình Thiệu Phong, để cho hắn đem công việc và hoạt động buổi sáng nói muốn từ chối toàn bộ nhận lại.

Vừa cúp xong điện thoại của Hình Thiệu Phong, điện thoại của Phạm trạch đã gọi tới, nói là tình huống nước ngoài có biến. Anh nghe xong cau mày, nhanh chóng đứng dậy cầm lấy áo khoác đi tới Phạm trạch.

Hồ Triệu rót chén trà cho Địch Thu Hạc vội vã chạy tới, sau đó đem tư liệu vừa gửi tới đưa tới, giải thích, "Tiền thuốc thang Địch Xuân Hoa khất nợ quá nhiều, bệnh viện liên lạc không được Tần Lỵ và người Tần gia, không biết làm sao biết quan hệ anh em giữa cháu với cô ta đã từng, liền gửi giấy tờ tới, yêu cầu chúng ta mau đón người đi."

Địch Thu Hạc nhận lấy tài liệu nhanh chóng lật lật, nhìn về phía Phạm Đạt ngồi ở đối diện, "Ông ngoại, ông nghĩ thế nào?"

"Đón về đi." Phạm Đạt nhàn nhạt mở miệng, điểm điểm báo cáo điều tra trong tay, kéo kéo khóe miệng lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, "Đi đi làm bạn với Địch Biên, cha con bọn họ cũng đã lâu không gặp rồi."

"Vâng." Địch Thu Hạc không quá để ý đáp ứng, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Kha Sử, để cho hắn sắp xếp luật sư đi đón người, sau đó cau mày hỏi, "Chuyện Tần Lỵ trở về nước trong điện thoại nói xác định ư?"

"Xác định, hẳn là hôm qua tới." Hồ Triệu trả lời, lại đưa một phần tài liệu lên, "Căn cứ điều tra, bà ta sau khi rời khỏi Địch Xuân Hoa, xài tiền tìm hacker công kích hòm thư cá nhân của luật sư và trợ lý của Tăng Bồi Trung, cố gắng tìm hành tung của con gái Tăng Bồi Trung. Sau đó bà ta đàng hoàng một trận, lén lút về nước."

Địch Thu Hạc nghe vậy chân mày nhíu lại buông lỏng ra chút, trả lời, "Bàn tính của bà ta phải hụt rồi, tin tức thu dưỡng con gái Tăng Bồi Trung chỉ có cháu với Tăng Bồi Trung biết, vợ chồng nhận nuôi đứa nhỏ là người nước M, bà ta toàn bộ đoán sai. Tiếp tục theo dõi đi, lúc cần thiết để cho luật sư của Tăng Bồi Trung đi tìm bà ta."

Hồ Triệu gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu.

"Thu Hạc." Phạm Đạt đột nhiên mở miệng, chậm rãi hỏi, "Nghe nói cháu chọc giận Tiểu Bạch rời nhà bỏ đi?"

Biểu tình Địch Thu Hạc cứng đờ, cúi đầu uống trà làm bộ vô sự.

Phạm Đạt híp mắt, cẩn thận đánh giá một lần ánh mắt anh, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Hồ Triệu nói, "Chuyển Đại Trạch tới dưới danh nghĩa Hạ Bạch đi, nhà xe cũng toàn bộ ghi tới, người không đáng tin, cũng chỉ có thể trông cậy vào dùng chút tiền bẩn đi trói đứa nhỏ Tiểu Bạch kia lại."

Địch Thu Hạc: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận