Trong hai tuần đầy sung sướng tuyệt vời, Katherine và ông cố gắng giữ cho tình yêu đang lớn lên giữa họ bí mật, hai tuần của những giây phút vụng trộm với nhau, của những cuộc đi dạo lặng im qua miền quê, của những tiếng cười và những giấc mơ tương lai chia xẻ cùng nhau.
Vào cuối thời gian đó, Charles đã không thể nào trì hoãn cuộc gặp gỡ cần có với Nữ công tước goá phụ Claremont được nữa. Ông muốn cưới Katherine.
Ông chuẩn bị tinh thần rằng bà công tước sẽ phản đối, vì cho dù gia đình ông là một gia tộc cổ xưa và cao quí, ông chỉ là đứa con thứ không tước hiệu. Tuy nhiên, những cuộc hôn nhân như thế xảy ra khá thường xuyên, và ông mong đợi rằng bà ta sẽ không tranh cãi và rồi sẽ nhượng bộ vì Katherine mong muốn cuộc hôn nhân này cũng tha thiết như ông vậy. Ông không mong đợi bà ta điên cuồng vì thịnh nộ, hay gọi ông là ‘tên cơ hội trác táng’ và ‘kẻ suy đồi dâm đãng bẩn thỉu.” Ông không mong đợi bà ta xỉ vả hành vi nhăng nhít của tổ tiên ông và của chính ông, hay gọi các bậc tiền bối của ông là “những thằng khùng vô trách nhiệm, chục tên như một.”
Nhưng hơn tất cả, ông không mong đợi bà ta thề nếu Katherine lấy ông, bà ta sẽ từ nàng và tống cổ nàng đi không ột cắc. Những điều như thế đơn giản là chẳng thể làm. Nhưng khi ông rời căn nhà vào tối đó, Charles biết người phụ nữ ấy sẽ làm chính xác như bà ta đã doạ. Ông quay về nhà và trải qua đêm ấy trong nỗi tuyệt vọng hay giận dữ. Đến sáng, ông biết ông không thể - ông sẽ không cưới Katherine, vì dù cho ông sẵn lòng kiếm sống lương thiện bằng hai bàn tay của chính mình nếu cần, ông cũng không thể chịu nổi việc thấy Katherine xinh đẹp kiêu hãnh của ông trở nên thấp kém vì ông. Ông sẽ không làm cho nàng bị đuổi khỏi gia đình và bị xã hội xa lánh.
Ngay cả nếu ông có thể bù đắp cho nàng vì sự nhục nhã mà nàng phải chịu, ông biết ông không bao giờ có thể để nàng làm bà nội trợ đầu tắt mặt tối thông thường được. Nàng trẻ trung, đầy lý tưởng và yêu ông, nhưng nàng cũng quen với xống váy đẹp và người hầu kẻ hạ làm mọi việc cho nàng. Nếu ông phải làm việc để kiếm sống, ông không thể cho nàng những điều đó. Katherine chưa bao giờ rửa một cái đĩa, cọ sàn nhà hay là một chiếc áo, và ông không thể thấy nàng hạ mình làm những việc đó chỉ vì nàng đã ngốc nghếch mà yêu ông.
Khi cuối cùng ông sắp xếp được một cuộc gặp gỡ bí mật ngắn với nàng ngày hôm sau, Charles báo cho nàng biết quyết định của ông. Katherine tranh luận rằng những tiện nghi xa xỉ của cuộc sống chẳng có nghĩa lý gì với nàng; nàng van nài ông mang nàng đi Mỹ, nơi người ta nói là bất kỳ ai cũng có thể tạo dựng một cuộc sống tươm tất nếu người ta mong muốn làm việc vì điều đó.
Không thể chịu đựng nổi nước mắt của nàng hay chính nỗi đau đớn của ông, Charles đã cộc cằn nói với nàng rằng những suy nghĩ của nàng thật là ngốc nghếch, rằng nàng sẽ chẳng bao giờ sống qua được cuộc sống ở Mỹ. Nàng đã nhìn ông như thể ông sợ làm việc để kiếm sống, và rồi nàng buộc tội ông đã muốn món của hồi môn của nàng chứ không phải nàng – chính xác như điều bà nàng đã bảo nàng thế về ông.
Với Charles, người đã rộng lòng hy sinh hạnh phúc của chính mình cho nàng, lời buộc tội đó cứa lòng ông như một con dao. “Hãy tin điều đó nếu em muốn,” ông đã kêu lên, bắt mình phải quay đi khỏi nàng trước khi ông mất tự chủ và trốn đi làm đám cưới với nàng ngay trong ngày hôm đó. Ông cất bước về phía cửa, nhưng ông không thể chịu đựng được việc nàng nghĩ ông chỉ muốn tiền bạc của nàng. “Katherine,” ông nói, rồi ngừng mà không quay mặt lại. “Anh xin em đừng tin điều đó về anh.”
“Em không tin,” nàng thì thầm nức nở. Nàng cũng không tin ông sẽ đặt dấu chấm hết cho niềm khát khao về nhau vô vọng và đớn đau của họ bằng cách cưới Amelia một tuần sau đó. Nhưng đó chính xác là điều mà Charles đã làm. Đó là hành động hoàn toàn không ích kỷ đầu tiên trong cuộc đời ông.
Katherine tham dự đám cưới của ông cùng với bà nội nàng, và trong suốt những tháng năm ông sống, ông sẽ không thể quên cái vẻ bị bội phản trong đôi mắt Katherine khi ông kết thúc việc mang cuộc đời ông ra mà cam kết ột người đàn bà khác.
Hai tháng sau, nàng cưới một bác sỹ người Ailen và đi Mỹ cùng ông ấy. Nàng làm điều đó, Charles biết, vì nàng giận bà nàng và vì nàng không thể chịu được việc ở lại nước Anh bên cạnh Charles và vợ ông. Và nàng làm điều đó để chứng tỏ cho ông thấy, bằng cái cách duy nhất mà nàng biết, rằng tình yêu của nàng dành cho ông sẽ vượt qua bất cứ điều gì - kể cả một cuộc sống bên Mỹ.
Cùng năm đó, người anh của Charles chết trong một vụ đấu súng ngu xuẩn trong khi đang say và Charles thừa hưởng tước hiệu công tước. Ông không được thừa kế nhiều tiền, nhưng cũng đủ để giữ Katherine trong sự xa hoa khiêm tốn nhất. Nhưng Katherine đã đi rồi; ông đã không tin là tình yêu của nàng đủ mạnh để chịu đựng vài điều bất tiện. Charles không quan tâm về số tiền ông thừa hưởng; Charles không quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.
Không lâu sau đó, người em truyền giáo của ông chết ở Ấn độ, và mười sáu năm sau nữa, Amelia vợ ông chết.
Vào cái đêm đưa tang Amelia, Charles đã say tuý luý, như ông vẫn thường say trong những ngày ấy, nhưng vào cái đêm đặc biệt ấy, khi ông ngồi trong sự cô độc buồn thảm của ngôi nhà, một suy nghĩ mới hình thành trong ông: Một ngày nào đó sớm thôi, ông cũng chết. Và khi ông chết, điền sản nhà công tước sẽ rơi khỏi tay gia tộc Fieldings mãi mãi. Bởi vì Charles không có con thừa tự.
Suốt mười sáu năm, Charles đã sống trong một sự lãng quên trống rỗng kỳ lạ, nhưng vào cái đêm định mệnh ấy, khi ông suy ngẫm về cuộc đời vô nghĩa của ông, một điều gì đó bắt đầu hình thành trong ông. Mới đầu đó chỉ là một sự bất ổn mơ hồ, rồi nó thành nỗi chán ngán; nó phát triển thành mối oán giận, và rồi từ từ, chậm rãi, nó trở thành một cơn phẫn uất. Ông đã mất Katherine, ông đã mất mười sáu năm của cuộc đời ông. Ông đã chịu đựng một người vợ tẻ nhạt, một cuộc hôn nhân không tình yêu, và giờ ông sắp sửa chết đi không có người nối nghiệp. Lần đầu tiên trong 400 năm qua, tước hiệu công tước sắp sửa trượt hoàn toàn khỏi tay gia đình Fielding, và Charles bỗng quyết định không vứt bỏ nó như ông đã vứt bỏ tất cả những gì còn lại của cuộc đời ông.
Đúng, nhà Fieldings không phải là một gia tộc giàu có hay đáng tự hào gì đặc biệt, nhưng, vì chúa, tước hiệu là của họ và Charles quyết tâm giữ nó lại.
Để làm điều đó, ông cần một người thừa kế, có nghĩa là ông phải kết hôn lại. Sau tất cả những thành tích dục tình thời trẻ, cái ý nghĩ phải thượng lên trên một phụ nữ và gieo mầm một kẻ thừa kế xem ra thật mệt mỏi chứ chẳng vui thú chút nào. Ông nhăn nhó nghĩ đến tất cả những người đàn bà xinh đẹp ông đã đưa vào giường cách đây đã lâu - về cô vũ nữ ba lê xinh đẹp người Pháp đã từng là nhân tình của ông và đã trình cho ông một tên tạp chủng…
Niềm vui làm ông nhảy dựng lên. Ông không cần phải kết hôn lại, bởi vì ông đã có người thừa kế! Ông có Jason. Ông không biết luật pháp về quyền thừa kế có cho phép truyền lại tước hiệu ột người con ngoài giá thú hay không, nhưng điều đó không có gì khác biệt với ông. Jason là một người họ Fielding, và những người ít ỏi biết sự tồn tại của Jason ở Ấn độ đều tin rằng chàng là đứa con hợp pháp của em trai Charles. Hơn nữa, vua Sáclơ đã ban danh hiệu công tước cho ba người con ngoài giá thú của ông ta, vậy thì bây giờ ông, Charles Fielding, Công tước xứ Atherton, cũng sắp sửa làm theo tấm gương ấy.
Ngày hôm sau, Charles thuê mấy viên thám tử đi tìm kiếm, nhưng đã mất hai năm dài trước khi một trong số họ cuối cùng cũng gửi về cho Charles một báo cáo với thông tin đặc biệt. Không một dấu vết nào của người em dâu của Charles được tìm ra, nhưng Jason được khám phá ra ở Dehli, nơi chàng rõ ràng là đã tích luỹ được một gia tài trong việc kinh doanh và nghề tàu biển. Bản báo cáo bắt đầu bằng nơi ở hiện tại của Jason; nó kết thúc bằng tất cả những thông tin mà viên thám tử khám phá ra về quá khứ của chàng.
Niềm hân hoan tự hào của Charles về những thành công tài chính của Jason ngay lập tức chuyển thành nỗi khiếp sợ và rồi thành một cơn phẫn nộ điên tiết khi ông đọc về việc người em dâu đã ngược đãi ghê tởm đứa trẻ ngây thơ mà ông đã trao cho bà ta chăm sóc. Khi ông đọc xong, ông cảm thấy nôn nao.
Quyết tâm làm cho Jason trở thành người kế tự hợp pháp của ông bây giờ hơn bao giờ hết, Charles gửi cho chàng một bức thư yêu cầu chàng trở về London để ông có thể chính thức thừa nhận chàng như vậy.
Khi Jason không trả lời, Charles, với lòng quyết tâm đã từ lâu tiềm tàng trong tính cách của ông, đã tự mình đi một chuyến đến Delhi. Tràn đầy lòng ăn năn không thể diễn tả và sự kiên quyết tuyệt đối, ông đi đến căn nhà tráng lệ của Jason. Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, trước hết ông thấy những điều mà bản báo cáo của thám tử đã báo cho ông biết: Jason đã kết hôn, làm cha của một đứa bé trai và sống như một ông hoàng. Hắn cũng nói rõ ràng cho ông biết là hắn chẳng muốn làm gì với Charles, hay với cái gia tài thừa kế mà Charles đang cố mang cho hắn. Trong những tháng tiếp theo, khi Charles bướng bỉnh ở lại Ấn độ, ông từ từ thành công trong việc thuyết phục người con lạnh lùng trầm lặng của ông rằng ông đã chẳng bao giờ dung túng hay hình dung được những ngược đãi khủng khiếp mà Jason đã phải chịu đựng khi hắn là một đứa trẻ. Nhưng ông không thể thuyết phục hắn trở về Anh làm người thừa tự.
Melissa, người vợ xinh đẹp của Jason, mê mẩn cái ý tưởng trở về London làm Nữ hầu tước xứ Wakefield, nhưng cả những cơn tam bành của cô ta lẫn sự nài xin của Charles đều không có một chút tác động nhỏ nào lên Jason. Jason chẳng màng gì những tước hiệu, hắn cũng không có chút cảm thông cỏn con nào cho nguy cơ mất tước công tước của gia tộc Fieldings.
Charles đã gần như từ bỏ khi ông bắt gặp một lý lẽ tuyệt hảo. Một đêm, khi ông ngắm nhìn Jason chơi với đứa con bé bỏng của hắn, trong ông loé lên ý nghĩ rằng có một người mà vì người đó Jason sẽ làm mọi việc: Jamie. Jason yêu cậu bé đến mê mẩn. Và thế là Charles lập tức thay đổi chiến thuật. Thay vì cố thuyết phục Jason về những quyền lợi hắn có cho chính hắn bằng cách trở về Anh, ông chỉ ra rằng với việc từ chối chấp nhận Charles nhận hắn là người thừa kế, Jason đã chối bỏ quyền thừa kế chính đáng của Jamie bé bỏng. Tước hiệu, và tất cả mọi thứ đi cùng, cuối cùng sẽ là của Jamie.
Điều đó có tác dụng.
Jason chỉ định một người có khả năng điều hành công việc kinh doanh của hắn ở Delhi và đưa cả gia đình chuyển về Anh. Với ý định xây dựng cho cậu bé cả một “vương quốc”, Jason tự tiêu pha một số tiền lớn để khôi phục điền trang Atherton đang tàn tạ thành một xứ tráng lệ hơn bất kỳ điền trang nào mà họ từng sở hữu.
Trong khi Jason bận điều hành công việc khôi phục, Melissa chạy đi London để nắm lấy cái vị trí của cô ta trong xã hội như là một Nữ hầu tước mới của xứ Wakefield. Trong vòng một năm, những chuyện đồn đại về những vụ lãng mạn của cô ta lan tràn qua London như là một cơn hoả hoạn. Vài tháng sau, cô ta và đứa trẻ đã chết…
° ° °
Charles lắc mình ra khỏi những mơ tưởng đau buồn và nhìn lên khi những chiếc nắp được mang đi khỏi bàn. “Tối nay chúng ta thoát khỏi tập tục nhé?” ông đề nghị với Victoria. “Thay vì đàn ông ngồi lại bàn uống pooc tô và hút xì gà, con có phản đối không nếu chúng ta làm thế cùng con trong phòng khách? Ta ghét không được ở bên con làm bạn.”
Victoria không biết tập tục, nhưng dù sao nàng cũng vui vẻ phá bỏ chúng và nàng nói vậy. Khi nàng chuẩn bị bước vào căn phòng khách màu hồng và hoàng kim, Charles lại kéo nàng lại và nói nhỏ, “Ta để ý là con đã bỏ đồ tang sớm, con thân mến. Nếu đó là quyết định của con, ta hoan nghênh - mẹ con ghét màu đen; bà ấy nói vậy với ta khi còn là một đứa trẻ và bị bắt phải mặc màu đen để tang cho cha mẹ bà ấy.” Đôi mắt sắc sảo của Charles nhìn xoáy vào nàng. “Là quyết định của con hả, Victoria?”
“Không,” Victoria thừa nhận. “Ông Fielding đã ang áo xống của con đi và thay thế bằng những thứ này hôm nay.”
Ông nghiêm nghị gật đầu. “Jason có ác cảm với các dấu hiệu tang tóc, và xét từ những cái nhìn giận dữ mà con nhìn nó vào bữa tối, con không vui vì việc nó đã làm. Con nên nói cho nó biết như thế,” ông nói. “Đừng để nó hăm doạ con, con gái; nó không thể chịu nổi những kẻ chết nhát.”
“Nhưng con không muốn làm bác phiền lòng,” Victoria lo lắng nói. “Bác nói tim bác không khoẻ.”
“Đừng lo gì về ta,” ông nói và cười nho nhỏ. “Tim ta hơi yếu, nhưng không yếu đến mức mà không thể hào hứng một chút. Thực ra, chuyện đó có thể mang lại cho ta vô số điều tốt lành. Cuộc sống đã quá ư ngán ngẩm trước khi con đến.”
Khi Jason đã ngồi xuống thưởng thức ly pooctô và xì gà của hắn, vài lần Victoria cố làm như Charles đã bảo nàng, nhưng mỗi lần nàng nhìn Jason và cố gắng đưa vấn đề áo xống của nàng ra, lòng can đảm của nàng lại bỏ chạy mất. Cho bữa ăn tối hôm nay hắn đã mặc một chiếc quần màu xám đen cắt thật đẹp cùng một chiếc áo khoác rất hợp với một chiếc gilê mầu xanh sẫm và áo sơ mi lụa xám ngọc trai. Bất chấp trang phục thanh nhã và cái kiểu ngồi duỗi dài hai chân ra đằng trước rồi bắt chéo cổ chân vào nhau rất ngẫu hứng của hắn, hắn dường như cứ toả ra cái sức mạnh nghiệt ngã, cứng nhắc. Có điều gì đó sơ khai và nguy hiểm nơi hắn, và nàng có cái cảm giác khó chịu rằng trang phục thanh tao và tư thế hững hờ của hắn chẳng là gì khác ngoài sự trá hình nhằm ru ngủ để người ta khinh suất mà tin rằng hắn văn minh trong khi hắn chẳng văn minh gì hết.
Hắn nhúc nhích một tí và Victoria lại nhìn trộm hắn. Mái đầu tóc đen của hắn ngả ra sau, điếu xì gà nhỏ gắn giữa hàm răng trắng, đôi tay hắn đặt lên tay vịn của chiếc ghế bành, nét mặt rám nắng của hắn khuất trong bóng tối. Một cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng nàng khi nàng thắc mắc không biết những bí mật đen tối nào ẩn dấu trong quá khứ của hắn. Chắc chắn phải có nhiều điều để làm cho hắn trở nên khắc nghiệt và khó gần đến vậy. Trông hắn giống như kiểu người đã thấy và đã làm đủ thứ chuyện cấm đoán và khủng khiếp – những chuyện đã làm hắn trở nên cứng nhắc và lạnh lùng. Tuy thế hắn thật đẹp - đẹp một cách nguy hiểm xấu xa với mái tóc màu lông báo đen, đôi mắt xanh và thân hình uy vũ. Victoria không thể phủ nhận điều đó, và nếu nàng không sợ hắn chỉ một nửa thôi trong suốt thời gian đó, thế nào nàng cũng muốn chuyện trò với hắn. Thật cám dỗ biết mấy khi cố thử làm thân với hắn – cũng cám dỗ y như tội lỗi, nàng tự nhận – cũng ngốc nghếch như cố làm thân với quỷ. Và có thể là cũng nguy hiểm nữa.
Victoria thở ra một hơi thận trọng, chuẩn bị lịch sự nhưng cứng cỏi khẳng định rằng đồ tang của nàng phải được mang trở lại thì Northrup xuất hiện và tuyên bố Quí bà Kirby và cô Kirby đến.
Victoria thấy Jason trân cả người lại và ném một cái nhìn khinh thường về phía Charles, ông lại nhún vai ngạc nhiên và nhìn sang Northrup. “Bảo họ đi đi—” hắn nói, nhưng đã quá trễ.
“Không cần thông báo chúng ta đến, Northrup,” một giọng nói cứng cỏi vang lên, và một phụ nữ mập mạp lướt vào phòng, theo sau là những vạt váy áo lụa màu cánh gián, mùi nước hoa nồng nặc, và một cô gái tóc đen dễ thương cỡ tuổi Victoria. “Charles!” Quí bà Kirby nói, rọi tia mắt vào ông. “Tôi nghe nói ông vào làng với một cô gái trẻ gọi là cô Seaton hôm nay, và lẽ tự nhiên là tôi phải tự mình thấy cô ấy.”
Chả thèm thong thả lấy hơi một chút, bà ta quay sang Victoria và rạng rỡ nói, “Cô hẳn là Cô Seaton.” Bà ta ngừng lại, đôi mắt ti hí của bà ta săm soi từng nét trên gương mặt Victoria cái kiểu làm Victoria có cảm giác như là bà ta đang tìm cho ra tì vết. Bà ta tìm thấy một chỗ. “Cái vết mẻ trên cằm cô thật đáng tò mò, cô gái thân mến. Làm thế nào mà nó lại xảy ra thế? Tai nạn à?”
“Bẩm sinh,” Victoria quả quyết, nàng mỉm cười, thấy quá mê hoặc bởi người phụ nữ lập dị này để có thể thấy bực bội. Thực sự nàng bắt đầu tự hỏi có phải nước Anh đầy những người thô thiển, tọc mạch, xấu nết mà tính kỳ cục của họ đã hoặc là được bỏ qua hoặc là được khuyến khích nhờ bởi tước hiệu hay của cải của họ hay không.
“Buồn nhỉ,” quí bà Kirby nói. “Nó có làm phiền cô không— hoặc làm cô tổn thương?”
Đôi môi Victoria run lên vì cười. “Chỉ khi tôi soi gương, thưa bà,” nàng đáp.
Không được thoả mãn, Quí bà Kirby xoay người lại để đối diện với Jason, người đã đứng lên và đang ở bên lò sưởi, khuỷu tay tựa lên mặt lò. “Vậy, Wakefield,” bà ta nói, “Từ vẻ ngoài của mọi thứ ở đây, cái tuyên bố ở trên báo có thể xem ra là thật. Để ta nói với anh sự thật nhé – ta không hề tin cái đó. Ờ, thế sao?”
Jason nhướng lông mày lên. “Thế sao cái gì?”
Giọng Charles vang lên, nhấn chìm những lời của quí bà Kirby. “Northrup, mang cho các quí bà món gì nào!” Mọi người ngồi xuống, cô Kirby chiếm chỗ ngồi bên cạnh Jason, trong khi Charles khơi mào một câu chuyện sôi nổi về thời tiết. Quí bà Kirby nghe một cách nôn nóng cho đến khi Charles nói hết tràng độc thoại, rồi bà ta đột ngột quay sang Jason và nói thẳng, “Wakefield, đính ước của anh còn hay hết?”
Jason đưa ly lên môi, đôi mắt lạnh lùng. “Hết.”
Victoria thấy những phản ứng khác nhau với một từ đó trên những gương mặt xung quanh. Quí bà Kirby trông mãn nguyện, con gái bà ta thì vui sướng, Charles có vẻ đau khổ, và nét mặt Jason thì thật khó dò. Trái tim đầy thông cảm của Victoria ngay lập tức đi theo hắn ta. Hèn chi Jason có vẻ khắc nghiệt nhẫn tâm đến thế - người phụ nữ hắn yêu chắc hẳn đã phá vỡ đính ước của họ. Tuy nhiên nàng cảm thấy thật kỳ khôi khi mấy người phụ nữ nhà Kirby quay sang nàng như thể họ mong nàng phải nói điều gì đó.
Victoria mỉm cười bâng quơ, và quí bà Kirby chủ động nắm lấy câu chuyện. “Ờ, Charles, trong trường hợp đó, tôi cho là ông có ý định mang cô Seaton khốn khổ đi theo trong mùa lễ hội?”
“Tôi dự định thấy rằng là Nữ bá tước Langston chiếm được vị trí chính đáng của cô ấy trong xã hội,” ông mát mẻ sửa lại.
“Nữ bá tước Langst…—” Quí bà Kirby thốt lên.
Charles nghiêng đầu. “Victoria là con gái lớn của Katherine Langston. Trừ khi tôi nhầm lẫn về qui tắc kế vị, bây giờ cô ấy là thừa kế tước hiệu Ái nhĩ lan của mẹ cô ấy.”
“Ngay cả là thế,” quí bà Kirby rắn rỏi nói, “ông sẽ không dễ dàng gì để mà tìm ra một đám thích hợp cho cô ấy.” Bà ta quay sang Victoria, rỏ ra một chút cảm thông giả tạo. “Mẹ cô đã tạo ra một chuyện tai tiếng khi bỏ chạy với anh thợ Ailen ấy.”
Sự căm phẫn ẹ nàng phóng qua cả người nàng những tia giận nóng bỏng. “Mẹ tôi lấy một bác sỹ Ai len,” nàng sửa lại.
“Mà không được phép của bà nội cô ấy,” Quí bà Kirby tuyên bố. “những cô gái được giáo dục tử tế không lấy chồng ngược lại ý muốn của gia đình trong đất nước này.” Sự hàm ý rõ ràng rằng Katherine không được giáo dục tử tế làm Victoria giận đến nỗi nàng nắm tay chặt cứng làm móng tay cắm vào lòng tay.
“Ồ, mà, xã hội cuối cùng cũng quên những điều đó,” quí bà Kirby tiếp tục một cách độ lượng. “Hiện tại, cô có nhiều thứ phải học trước khi cô được trình diện. Cô sẽ phải học cách xưng hô cho đúng với mỗi nhà quí tộc, phu nhân của ông ta và con cái ông ta, và dĩ nhiên là những qui tắc giao tiếp khi thăm viếng ai và những vấn đề phức tạp hơn của việc học sắp xếp chỗ ngồi. Chỉ chuyện đó thôi cũng mất hàng tháng để nắm vững – ý tôi là cô có thể xếp ai ngồi cạnh ai tại bàn ăn. Những kẻ thực dân làm ngơ những điều đó, nhưng người Anh chúng tôi coi vấn đề khuôn phép là quan trọng nhất.”
“Có lẽ vì thế mà chúng tôi luôn đánh bại các người trong chiến tranh,” Victoria đưa ý kiến của nàng ra một cách ngọt ngào, cảm thấy thôi thúc phải bảo vệ gia đình và đất nước của nàng.
Đôi mắt của quí bà Kirby nheo lại. “Tôi không có ý nhục mạ. Tuy nhiên, cô sẽ phải kềm cái lưỡi của cô lại nếu cô muốn tìm được một đám thích hợp cũng như là vượt qua tai tiếng của mẹ cô.”