Một Lần Và Mãi Mãi

Victoria đứng dậy và nói với lòng tự hào thầm lặng, “Tôi sẽ thấy khó mà vượt qua được danh tiếng của mẹ tôi. Mẹ tôi đã là một người phụ nữ tốt nhất, dịu dàng nhất trên đời. Bây giờ, nếu bà cho phép, tôi có mấy bức thư phải viết.” 
Victoria đóng sập cửa lại sau lưng và đi xuôi đại sảnh để vào thư viện, một căn phòng hào nhoáng với những tấm thảm Ba tư đặt đây đó trên sàn gỗ đánh bóng và những kệ sách xếp hàng trên những bức tường dài. Quá giận dữ và thất vọng để có thể ngồi vào một trong những cái bàn và viết thư cho Dorothy hay Andrew, nàng lang thang đến cạnh những giá sách, tìm một cái gì đó để xoa dịu tinh thần nàng. Đi qua những bộ sách lịch sử, thần học, và thương mại, nàng đến chỗ dành cho thi ca. Mắt nàng dõi qua tên các tác giả, một vài người nàng đã đọc rồi- Milton, Shelley, Keats, Byron. Thực ra là không thực sự muốn đọc gì, nàng chọn bừa một tập sách mỏng vì nó trồi lên vài phân so với những cuốn khác trên giá và mang nó đến mấy chiếc ghế gần nhất. 
Nàng vặn lớn ngọn đèn dầu trên bàn lên và ngồi xuống ghế, miễn cưỡng mở cuốn sách ra. Một tờ giấy viết thư màu hồng ướp nước hoa trượt ra và rơi xuống sàn nhà. Victoria tự động nhặt nó lên và dợm cất nó vào nhưng những chữ đầu tiên của bức thư nhỏ nồng nhiệt, viết bằng tiếng Pháp nhảy vào mắt nàng: 
Jason yêu quí, 
Em nhớ chàng nhiều quá. Em chờ đến nôn nao, đếm từng giờ qua cho đến khi chàng trở lại với em… 
Victoria tự nhủ đọc thư người khác là thiếu giáo dục, và hoàn toàn hạ thấp lòng tự trọng của nàng, nhưng ý nghĩ có một phụ nữ chờ đợi Jason đến nôn nao thật quả khó tin đến nỗi Victoria không thể kiềm chế được sự tò mò thích thú của nàng. Về phần nàng, nàng sẽ chờ đợi đến nôn nao để hắn đi cho khuất mắt! Nàng mải mê với khám phá của mình đến nỗi nàng không nghe thấy Jason và cô Kirby đang xuôi xuống đại sảnh khi nàng tiếp tục đọc: 
Jason yêu quí, 
Em nhớ chàng nhiều quá. Em chờ đến nôn nao, đếm từng giờ qua cho đến khi chàng trở lại với em… 
Em gửi chàng những vần thơ dễ thương này trong hy vọng chàng sẽ đọc chúng và sẽ nghĩ về em, về những đêm nồng nhiệt mà chúng ta đã chia xẻ trong vòng tay nhau…
° ° °
“Victoria!” Jason cáu kỉnh gọi. 
Victoria nhảy dựng lên trong nỗi lo lắng tội lỗi, thả rơi cuốn thơ, chộp nó lên, và ngồi lại. Cố ra vẻ đang say sưa đọc, nàng mở cuốn sách ra và ngó chằm chằm một cách thất thần vào nó, hoàn toàn không nhận ra là nó đang lật ngược. 
“Tại sao cô không trả lời tôi?” Jason hỏi khi hắn bước vào thư viện cùng với Cô Kirby dễ thương đeo dính một bên tay. “Johanna muốn chào tạm biệt cô và đề nghị nếu cô muốn mua gì đó trong làng.” 
Sau cuộc công kích vô cớ của quí bà Kirby, Victoria không thể không thắc mắc liệu cô Kirby bây giờ có hàm ý rằng Victoria không thể đáng tin cậy để mà lựa chọn những thứ nàng mua. “Tôi xin lỗi, tôi không nghe ông gọi,” nàng nói, cố tạo ra cái vẻ mặt sao cho nàng trông không giận mà cũng không tội lỗi. “Ông thấy đấy, tôi đang đọc, và tôi khá say sưa.” Nàng gập cuốn sách lại và đặt nó lên bàn, rồi bắt mình nhìn thật bình thản vào hai người. Cái vẻ chán ghét ghê tởm trên mặt Jason làm nàng lùi lại cảnh giác. “Có – có gì sai sao?” nàng hỏi, sợ hãi đoán chắc rằng hắn đã nhớ ra bức thư trong cuốn sách và ngờ nàng đã đọc nó. 
“Có,” hắn gắt, và quay sang cô Kirby, người đang nhìn nàng với cùng một vẻ như Jason. “Johanna, nàng có thể đề xuất một ông thầy nào trong làng có thể dạy cô ta đọc không?” 
“Dạy tôi đọc?” Victoria kêu lên, nao núng trước cái vẻ thương hại khinh miệt trên vẻ mặt xinh đẹp của cô nàng tóc đen. “Đừng có ngốc chứ, tôi không cần thầy – tôi hoàn toàn biết đọc.” 
Tảng lờ nàng đi, Jason nhìn cô Kirby. “Nàng có thể cho biết tên của một thầy giáo nào có thể đến đây và dạy cô ta không?”
“Có, em nghĩ là có, thưa đức ông. Ông Watkins, linh mục, có thể làm điều đó.” 
Với cái vẻ đã phải dằn vặt quá lâu của một người đã bị buộc phải chiụ đựng sự lăng mạ quá nhiều lần và sẽ không thể chịu thêm một lần nào nữa, Victoria cứng cỏi nói, “Ôi thế sao, thật vớ vẩn. Tôi không cần một ông thầy nào hết. Tôi biết đọc!.” 
Bộ điệu của Jason trở nên băng giá. “Đừng có nói dối ta lần nào nữa,” hắn cảnh cáo. “Ta khinh miệt những kẻ dối trá—đặc biệt là những mụ đàn bà dối trá. Cô không đọc được một chữ và cô biết tỏng điều đó!” 
“Tôi không tin được chuyện này!” Victoria nói, không đếm xỉa gì tới tiếng thở hổn hển của cô Kirby. “Tôi biết đọc, Tôi nói à biết!” 
Đẩy lùi sự nhẫn nại vừa qua bằng chuyện mà hắn hiểu là một nỗ lực trắng trợn của nàng để lừa gạt hắn, Jason bước ba bước dài đến bên cạnh bàn, chộp lấy cuốn sách và nhét vào tay nàng. “Vậy thì đọc đi!” 
Giận dỗi và nhục nhã vì bị đối xử thế này, đặc biệt là trước mặt cô Kirby, người chẳng hề thử làm gì để che dấu niềm vui thích thấy cảnh khốn khổ của Victoria, Victoria giật cuốn sách ra và nhìn thấy bức thư tẩm nước hoa. 
“Đọc đi,” hắn châm biếm. “Cùng nghe cô đọc nào.” 
Với một chủ ý, Victoria liếc nhìn hắn một cách ngờ vực. “Ông tuyệt đối chắc là muốn tôi đọc to cái này lên chứ?” 
“To lên,” Jason cộc cằn nói. 
“Trước mặt cô Kirby?” nàng hỏi một cách ngây thơ. 
“Hoặc là đọc nó đi hoặc là thừa nhận cô không thể,” hắn gắt lên. 
“Tốt lắm,” Victoria nói. Nén lại một trận cười đã dâng lên tận cổ, nàng đọc một cách đầy kịch tính: “Jason yêu quí, Em nhớ chàng nhiều quá. Em chờ đến nôn nao, đếm từng giờ qua cho đến khi chàng trở lại với em…. Em gửi chàng những vần thơ dễ thương này trong hy vọng chàng sẽ đọc chúng và sẽ nghĩ về em, về những đêm nồng nhiệt mà chúng ta đã chia xẻ trong vòng tay nha…u……—” 
Jason giật cuốn sách ra khỏi tay nàng. Nhướng đôi lông mày lên, Victoria nhìn thẳng vào mắt hắn và ôn tồn nhắc, “Bức thư đó viết bằng tiếng Pháp – tôi dịch nó trong khi đọc.” 
Nàng quay sang cô Kirby và rạng rỡ nói, “Còn nhiều nữa, dĩ nhiên. Nhưng tôi không nghĩ đó là loại tài liệu mà người ta phải để nằm quanh quẩn quanh đây khi mà đang có những quí cô được giáo dục tử tế xung quanh. Cô có nghĩ vậy không?” Trước khi ai đó trong bọn họ có thể thốt nên lời, Victoria quay đi và bước ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao. 
Quí bà Kirby đang chờ ở sảnh lớn, sẵn sàng ra về. Victoria chào tạm biệt cả hai người và rảo bước đi lên cầu thang, hy vọng trốn thoát cơn thịnh nộ không thể tránh khỏi của Jason mà nàng chắc chắn là hắn sẽ trút lên đầu nàng ngay lúc những người phụ nữ rời đi. Tuy nhiên, câu chào của quí bà Kirby đã bùng lên trong đầu Victoria một tiếng nổ làm tiêu ma mọi thứ khác. “Đừng buồn vì sự bội ước của đức ông Fielding, cô gái thân mến,” bà ta kêu lên trong khi Northrup giúp họ mặc áo choàng. “Ít người thực sự tin cái tuyên bố đính ước trên báo. Mọi người đều tin chắc rằng khi cô đã đến đây, anh ta sẽ tìm ra cách để từ hôn. Anh chàng đểu giả này đã nói rõ với mọi người là anh ta sẽ không lấy bất kỳ ai …” 
Charles đẩy bà ta ra ngoài dưới chiêu bài hộ tống bà ta ra xe, và Victoria quay ngoắt lại trên cầu thang. Như một nữ thần xinh đẹp bị xúc phạm, nàng đứng đó run lên vì giận dữ, nhìn xuống Jason. “Có phải tôi phải hiểu,” nằng dằn giọng giận dữ, “rằng cái hôn ước mà anh nói là đã “hết” là hôn ước của chúng ta không?” 
Câu trả lời duy nhất của Jason là nghiến chặt hàm răng, nhưng sự im lặng của hắn đã là một sự thừa nhận ngấm ngầm, và nàng chằm chằm nhìn hắn với những tia sáng xanh bắn ra từ đôi mắt nàng, mặc kệ mấy gia nhân đang nhìn nàng mà sợ đờ đẫn cả ra. “Sao anh dám!” nàng rít lên. “Sao anh dám để cho người ta tin là tôi sẽ xét đến việc lấy anh chứ. Tôi sẽ không lấy anh nếu anh là…—” 
“Ta không nhớ đã yêu cầu cô lấy ta,” Jason ngắt lời nàng với vẻ nhạo báng. “Tuy nhiên, cứ phải biết chắc là nếu ta có bao giờ điên dại mà đi hỏi cô, thế nào cô cũng xét đến việc cho ta ra rìa thôi.” 
Có nguy cơ oà khóc đến nơi vì nàng đang mất hết bình tĩnh mà chẳng thể động đến hắn, Victoria bắn một tia nhìn khinh mạn gay gắt vào hắn. “Anh là một tên quái vật lạnh lùng, nhẫn tâm, ngạo mạn, không xúc cảm, không đếm xỉa đến ai hoặc thương xót gì ai - kể cả người chết! Không một phụ nữ nào tâm trí bình thường mà lại muốn anh hết! Anh là … là một…—” Giọng nàng vỡ oà ra và nàng quay đi, chạy lên cầu thang. 
Jason nhìn theo nàng từ sảnh dưới, nơi hai người hầu và người quản gia đứng dán mắt xuống sàn nhà, chờ đợi trong nỗi sợ chết điếng cái giây phút ông chủ sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu cái cô bé ranh kia, người vừa làm một việc không thể tha thứ. Sau một lúc lâu, Jason đút tay vào túi. Hắn nhìn quanh vào người quản gia đang chết khiếp và nhướng lông mày lên. “Ta tin là ta vừa nhận được cái thường gọi là ‘một đòn liểng xiểng,’ Northrup.” 
Northrup nuốt khan nhưng chẳng nói gì cho đến khi Jason đã đi lên cầu thang; rồi ông ta quay lại phía mấy anh hầu. “Đi làm việc của các anh, và liệu đừng có bàn tán chuyện này với bất kỳ ai.” Ông ta đi mất. 
O’Malley há hốc mồm nhìn người hầu kia. “Cô ấy làm cho tôi một món thuốc cao và chữa cái răng đau của tôi,” Anh ta thở dài hoảng sợ. “Có khi cô ấy sẽ làm cho đức ông món gì đó và chữa lành tính khí nóng nảy của ông ấy cũng nên, trong khi cô ấy đang hứng chịu nó.” Không chờ anh kia trả lời, anh ta đi thẳng xuống bếp để thông báo cho bà Craddock và toàn thể ban bệ dưới đó về cái trường hợp đáng kinh ngạc mà anh ta vừa chứng kiến. Với sự ra đi của Me xừ Andre — nhờ ơn cô nương người Mỹ - nhà bếp đã trở thành một nơi thú vị để thi thoảng ghé qua khi đôi mắt diều hâu của Northrup không nhắm vào ai khác. 
Trong vòng một giờ toàn bộ đám gia nhân khuôn phép hoàn hảo và được huấn luyện tuyệt vời dừng hết mọi công việc đủ lâu để nghe trong nỗi kinh ngạc không tin nổi câu chuyện thần thoại diễn ra ở chân cầu thang. Trong nửa giờ tiếp đó, câu chuyện về sự chuyển biến chưa từng thấy của đức ông từ vẻ cao ngạo băng giá sang nhân từ ấm áp mặc dầu bị khiêu khích cực kỳ đã lan toả từ trong nhà ra đến chuồng ngựa và mấy túp lều của những người gác rừng. 
Ở trên gác, đôi bàn tay của Victoria run bắn lên vì nỗi đau đớn chất chứa lâu nay trong khi nàng rứt mấy chiếc cặp cài tóc ra khỏi đầu và cởi bỏ chiếc áo đầm màu hồng đào. Vẫn còn cố nén nước mắt, nàng treo nó vào tủ áo, chui vào một chiếc áo ngủ và trèo lên giường. Nỗi nhớ nhà đã nhấn chìm nàng trong những ngọn triều bao phủ. Nàng muốn rời khỏi chỗ này, muốn đặt một đại dương ngăn cách giữa nàng và những người như Jason Fielding và quí bà Kirby. Mẹ nàng có lẽ đã rời nước Anh vì cùng một lý do đó. Mẹ nàng … Người mẹ xinh đẹp dịu dàng của nàng, nàng nghĩ trong tiếng nức nở thổn thức. Quí bà Kirby không xứng để đụng đến gấu váy của Katherine Seaton nữa ấy! 
Những hồi ức về cuộc sống hạnh phúc trước đây tràn đầy xung quanh Victoria cho đến khi căn phòng ngủ ở Wakefield cũng đong đầy hồi ức. Nàng nhớ lại cái ngày nàng đã hái một bó hoa dại ẹ nàng và làm bẩn chiếc váy của nàng trong lúc ấy. “Xem này, Mama, đây không phải là những thứ đẹp nhất mẹ từng thấy sao?” nàng đã nói thế. “Con hái nó ẹ đấy – nhưng con làm bẩn áo con rồi.” 
“Chúng rất đẹp,” mẹ nàng đã đồng ý, đã ôm chặt nàng vào lòng không để ý đến chiếc áo bẩn. “Nhưng con là tạo vật đẹp đẽ nhất mẹ từng thấy con à.” 
Nàng nhớ khi nàng 7 tuổi và bị ốm vì một trận sốt làm nàng suýt chết. Đêm này qua đêm khác, mẹ nàng đã ngồi bên cạnh giường nàng, lau mát khuôn mặt và cánh tay nàng trong khi nàng trôi nổi giữa mơ và tỉnh. Vào đêm thứ năm, nàng đã tỉnh dậy trong vòng tay của mẹ, khuôn mặt nàng ướt đẫm nước mắt tuôn xuống từ đôi má của mẹ nàng. Katherine đang đu đưa nàng trong tay, khóc nức và thì thầm mãi một lời cầu xin rời rạc: “Xin đừng để con gái bé bỏng của con phải chết. Nó bé bỏng quá chừng và nó sợ bóng tối. Xin Chúa, làm ơn…” 
Trong cái tổ kén nhung lụa xa hoa của chiếc giường nàng nằm ở Wakefield, Victoria vùi mặt vào gối, thân thể nàng run bần bật vì những tiếng nức nở đau đớn. “Ôi, Mẹ ơi,” nàng khóc nghẹn. “Ôi, mẹ ơi, con nhớ mẹ quá chừng… ” 
Jason dừng lại trước cửa phòng nàng và giơ tay lên định gõ cửa, rồi hắn lắng nghe tiếng khóc nức của nàng, trán hắn nhăn lại. Cô ấy sẽ cảm thấy đỡ hơn nếu cô ấy khóc cho nguôi hết mọi sự đi, hắn nghĩ. Nhưng mặt khác, nếu cô ấy tiếp tục khóc như thế, cô ấy sẽ ốm mất thôi. Sau một vài giây do dự, hắn bước vào phòng riêng, rót một ít rượu brandy vào ly và quay lại phòng nàng. 
Hắn gõ cửa – như nàng đã kiêu ngạo chỉ dẫn hắn trước đây – nhưng khi nàng không trả lời, hắn mở cửa và bước vào trong. Hắn đứng cạnh giường nàng, nhìn đôi vai nàng run rẩy trong những cơn co thắt vì nỗi sầu khổ đau đớn xé ra từ trong con người nàng. 
Hắn đã thấy phụ nữ khóc trước đây, nhưng nước mắt của họ luôn mỹ miều và cơ hội, chủ ý để bẻ cong ý chí của một đấng nam nhi. Victoria đã đứng trên cầu thang ném những ngọn lao bằng lời vào hắn như là một chiến binh phẫn nộ, rồi lui về phòng riêng mà khóc trong bí mật thống thiết này. 
Jason đặt tay lên vai nàng. “Victoria—” 
Victoria xoay người ngửa ra và bật dậy trên khuỷu tay, đôi mắt nàng xanh thẫm màu nhung ướt, đôi bờ mi đen dày lấp lánh nước mắt. “Ra khỏi đây ngay!” nàng yêu cầu với giọng thì thầm khản đặc. “Ra khỏi đây ngay phút này, trước khi có ai nhìn thấy!” 
Jason nhìn vào người đẹp mắt xanh dữ dội trước mắt hắn, đôi má nàng ửng hồng vì giận, mái tóc màu đồng cuồn cuộn tuôn xuống đôi bờ vai. Trong chiếc áo ngủ kín cổ nghiêm nghị màu trắng, nàng có cái vẻ ngây thơ của một đứa trẻ hoang mang với trái tim tan vỡ; tuy nhiên vẻ thách thức trong hình dáng chiếc cằm và niềm kiêu hãnh nổi giận rực cháy trong mắt nàng cảnh báo hắn không nên đánh giá thấp nàng. Hắn nhớ cái vẻ xấc xược bạo gan của nàng trong thư viện khi nàng cố tình đọc to bức thư ấy và rồi không giấu diếm vẻ thoả mãn của nàng khi làm hắn chưng hửng. Melissa đã là người duy nhất dám thách thức hắn, nhưng cô ta làm điều đó sau lưng. Victoria Seaton đã làm thế ngay trước mặt hắn, và hắn gần như ngưỡng mộ nàng vì điều đó. 
Khi hắn không có một cử động nào để rời đi, Victoria giận dữ gạt nước mắt khỏi má nàng, kéo tấm chăn lên tận cằm, và bắt đầu dịch dần từng tí cho đến khi nàng ngồi dựa vào gối. “Ông có nhận thức được người ta sẽ nói gì khi biết ông ở đây không?” nàng rít lên. “Ông không có nguyên tắc gì à?” 
“Dù gì cũng không,” hắn thừa nhận chẳng chút ăn năn. “Ta thích thực tiễn hơn là nguyên tắc.” Tảng lờ cái nhìn sừng sộ của Victoria, hắn ngồi xuống trên giường và nói, “Đây, uống cái này đi.” 
Hắn đưa ly rượu màu hổ phách lại trước mặt nàng đủ gần để nàng có thể ngửi thấy mùi rượu mạnh. “Không,” nàng nói và lắc đầu. “Tuyệt đối không.” 
“Uống đi,” hắn bình thản nói, “không thì ta sẽ đổ nó vào họng nàng đấy.” 
“Ông sẽ không làm thế!” 
“Có, Victoria, ta sẽ làm. Giờ thì uống nó như một cô gái ngoan nào. Nó sẽ làm nàng cảm thấy tốt hơn.” 
Victoria có thể thấy là chẳng ích gì mà tranh cãi và nàng quá kiệt lực để mà gây sự bằng tay chân. Nàng nhấp một ngụm đầy tức tối cái thứ nước gớm ghiếc màu hổ phách và cố đẩy ly ngược trở lại vào tay hắn. “Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi,” nàng dối. 
Một thoáng vui thích ánh lên trong mắt hắn, nhưng giọng hắn thì vẫn không thay đổi. “Uống chỗ còn lại đi.” 
“Rồi thì ông sẽ đi chứ?” nàng ra điều kiện một cách giận dỗi. Hắn gật đầu. Cố nuốt trôi nó như thể đó là một loại thuốc đắng, nàng uống hai ngụm thật nhanh; rồi gập cả người lại vì nghẹn trong khi thứ chất lỏng ấy vạch một đường nóng cháy xuống tận đáy dạ dày. “Ghê quá,” nàng thở hổn hển, té ngửa người trở lại đống gối. 
Trong vài phút Jason ngồi im lặng, chờ cho rượu brandy có thì giờ lan toả hơi ấm dễ chịu của nó qua người nàng. Rồi hắn bình thản nói, “Trước hết, Charles tuyên bố đính ước của chúng ta trong báo, không phải ta. Thứ hai, nàng không mong muốn đính ước với ta như ta không mong đính ước với nàng. Có đúng không?” 
“Đúng tuyệt đối,” Victoria khẳng định. 
“Thế thì tại sao nàng lại khóc bởi vì chúng ta không đính ước nữa?” 
Victoria nhìn hắn vẻ kiêu kỳ. “Tôi không hề làm gì như thế.” 
“Nàng không ư?” Ngạc nhiên, Jason nhìn những giọt nước mắt vẫn còn dính trên bờ mi cong của nàng rồi trao cho nàng một chiếc khăn tay trắng như tuyết. “Thế tại sao mũi nàng đỏ, má nàng phụng phịu, mặt nàng tái, và …—” 
Một tiếng cười khúc khích e dè do rượu brandy xui khiến dâng lên trong lòng Victoria, và nàng chấm chấm tay lên mũi. “Thật chả hào hoa lịch thiệp tí nào khi ông để ý những cái đó.” 
Một nụ cười hờ hững làm thay đổi vẻ mặt khắc nghiệt của hắn. “Chắc chắn là ta chả làm gì để nàng có ấn tượng ta là một người hào hoa lịch thiệp!” 
Chính cái vẻ mất tinh thần cường điệu trong giọng nói của hắn làm một nụ cười ngượng ngập nở trên môi nàng. “Chả làm gì cả,” nàng cam đoan với hắn . Uống thêm một ngụm brandy, nàng ngả người tựa vào chồng gối. “Tôi không khóc vì cuộc đính ước nực cười đó – nó chỉ làm tôi tức giận.” 
“Thế thì tại sao nàng khóc?” 
Lăn ly rượu trong hai lòng bàn tay, nàng ngắm nhìn chất lỏng xoáy tròn trong đó. “Tôi khóc ẹ tôi. Quí bà Kirby nói tôi sẽ phải sống dưới tai tiếng của mẹ tôi, và điều đó làm tôi phẫn nộ đến nỗi tôi không nghĩ ra điều gì để nói.” Nàng liếc nhìn hắn thật nhanh dưới làn mi, và vì hắn có vẻ quan tâm chân thành và dễ gần trong một lần này, nàng ngập ngừng tiếp tục, “Mẹ tôi tốt bụng và dịu dàng và ngọt ngào. Tôi bắt đầu nhớ lại mẹ đã tuyệt vời ra sao, và điều đó làm tôi khóc. Anh thấy đấy, từ khi cha mẹ tôi chết, tôi có những… những ám ảnh kỳ lạ này, khi mà mới một giây lát trước tôi thấy hoàn toàn ổn rồi bỗng nhiên tôi nhớ họ khủng khiếp, và điều đó làm tôi khóc.” 
“Khóc cho người mình yêu thương là tự nhiên mà,” hắn nói, dịu dàng đến nỗi nàng khó có thể tin đó là hắn đang nói. 
Cảm thấy được dỗ dành một cách lạ lùng vì hắn đang ở đó và vì giọng nói trầm vang của hắn, Victoria lắc đầu. “Tôi khóc cho bản thân tôi,” nàng thú nhận một cách tội lỗi. “Tôi khóc vì thương thân bởi vì tôi đã mất họ. Tôi chẳng bao giờ nhận ra là mình hèn yếu thế.” 
“Ta đã thấy những người đàn ông can đảm khóc, Victoria,” hắn lặng lẽ nói. 
Victoria ngắm vẻ mặt cứng cỏi như tạc của hắn. Ngay cả dưới tác dụng làm dịu đi của ánh nến, trông hắn hoàn toàn không thể bị tổn thương. Không thể nào hình dung được hắn khóc. Sự dè dặt ngày thường của nàng đã bị brandy xoá tan đi hết, nên Victoria nghiêng mái đầu sang một bên và hỏi nhỏ, “Đã bao giờ anh khóc chưa?” 
Trước cặp mắt thất vọng của nàng, điệu bộ của hắn trở nên cách biệt. “Chưa.” 
“Ngay cả khi anh là một đứa trẻ?” nàng gạn hỏi, cố làm tâm trạng hắn sáng sủa ra bằng cách trêu chọc hắn. 
“Ngay cả khi đó,” hắn nói ngắn gọn. 
Đột nhiên hắn làm một cử động để đứng dạy, nhưng Victoria hấp tấp đặt tay lên tay áo hắn. Ánh mắt hắn đặt lên những ngón tay dài của nàng trên cánh tay hắn, rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt đang mở to tìm kiếm của nàng. “Ông Fielding,” nàng bắt đầu, cố duy trì một cách vụng về thời gian đình chiến ngắn ngủi của họ và kéo dài nó thêm nếu được. “Tôi biết anh không thích có tôi ở đây, nhưng tôi sẽ không ở lâu - chỉ đến khi Andrew đến đón tôi.” 
“Cứ ở đến chừng nào nàng thích,” hắn nhún vai nói, vẻ mặt lạnh lẽo. 
“Cảm ơn anh,” Victoria nói, vẻ mặt đáng yêu của nàng hiện rõ sự bối rối vì những thay đổi tâm trạng đột ngột của hắn. “Nhưng điều mà tôi muốn nói là tôi sẽ rất thích nếu anh và tôi có thể, ờ, ở trên những điều khoản thân thiện hơn….” 
“Nàng nghĩ đến ‘những điều khoản thân thiện hơn’ nào thế, thưa quí cô?” Chếnh choáng vì rượu, Victoria không nhận ra vẻ nhạo báng trong giọng nói của hắn. “Ờ, nếu nói thẳng ra thì, chúng ta là anh em họ xa.” Nàng ngừng lại, tìm trên gương mặt bí ẩn của hắn một chút ấm áp. “Tôi chẳng có người họ hàng nào còn lại, trừ bác Charles và anh. Anh có cho là chúng ta có thể đối xử với nhau như anh em họ không?” 
Hắn có vẻ sửng sốt vì đề nghị của nàng, rồi thì thích thú. “Ta cho là chúng ta có thể.” 
“Cảm ơn anh.” 
“Ngủ một chút đi.” 
Nàng gật đầu và rúc mình vào trong chăn. “Ôi, tôi quên xin lỗi – vì những điều mà tôi đã nói với anh khi tôi giận, thế đấy.” 
Đôi môi hắn mím lại. “Nàng có hối tiếc điều gì đã nói không?” 
Victoria nhướng mày lên, nhìn hắn với một nụ cười ngái ngủ ngạo ngược. “Anh xứng đáng với từng chữ một.” 
“Nàng nói đúng,” hắn nhăn nhở thừa nhận. “Nhưng đừng có liều thử vận may mình nhiều quá nhé.” 
Nén xuống niềm thôi thúc đưa tay ra mà vò mái tóc nàng, Jason quay trở lại phòng mình và tự rót một ly brandy, rồi ngồi xuống và gác chân lên chiếc bàn trước mặt. Hắn nhăn mặt tự hỏi tại sao Victoria Seaton lại gây ra được ý muốn che chở trong lòng hắn. Hắn đã dự định gửi nàng trở lại Mỹ, - và đó là trước khi nàng đảo lộn hết việc nhà của hắn lên. Có lẽ là do nàng quá mất mát, quá dễ bị tổn thương – quá trẻ và xinh xắn – nàng làm hắn cảm thấy cái tình thương của một người cha. Hay có lẽ là cái tính bộc trực của nàng làm hắn mất thăng bằng. Hay có lẽ vì đôi mắt ấy của nàng đăm đăm trên gương mặt hắn như thể nàng tìm kiếm tâm hồn hắn. Nàng không có một mưu chước ve vãn nào; nàng không cần mưu chước nào hết, hắn nhăn nhó nghĩ – đôi mắt ấy có thể cám dỗ cả một ông thánh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui