Một Lần Yêu

Bữa ăn tối hai người thành ba người. Khương Lễ Hào cũng không lý giải được tâm trạng của bản thân. Hắn nên vui đúng không, khi có được cơ hội ăn tối với người đẹp. Nhưng không, bây giờ hắn có chút không vui khi đối diện với Kiều Tư Tư, bên cạnh hắn là Thẩm Trạch trầm mặc nãy giờ.

“Lễ Hào vẫn nhớ chị thích ăn sushi nhất. Em còn tri kỉ còn hơn cả vị hôn phu của chị nữa.”

“Tất nhiên là vậy rồi. Thẩm Trạch, vừa miệng không?”

Hắn quay sang Thẩm Trạch vẫn còn đang ngây ngốc nãy giờ. Cậu cho mù tạt vào nước tương, cuộn miếng sushi rồi chấm. Cảm giác hơi nhợn trong cổ họng khiến Thẩm Trạch thật muốn nôn ra. Nhưng tất nhiên ở nơi này thì cậu không thể làm như thế được.

Thẩm Trạch không ăn được đồ sống. Dù miếng cá hồi này thật sự rất tươi ngon, cậu cũng cố chấm nhiều mù tạt rồi nhưng cảm giác vẫn thật khó tả.

“Bạn học Thẩm Trạch ăn sushi sai cách rồi, không nên cho mù tạt vào nước chấm đâu. Cũng không nên chấm cơm vào nhiều nước tương thế được, sẽ làm giảm độ ngon của cá đấy.”

Thẩm Trạch che miệng, gật đại mấy cái cho qua chuyện. Cậu không rõ lắm mấy cách ăn phức tạp, bình thường cũng chỉ tuỳ tiện miễn ăn ngon là thôi, huống chi đồ ăn hôm nay hoàn toàn không hợp với khẩu vị.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”

Thẩm Trạch chạy nhanh, không cho Khương Lễ Hào cơ hội giữ mình lại.


“Thẩm Trạch….”

“Ấy Lễ Hào, món này ngon lắm. Là món em thích này.”

Kiều Tư Tư níu tay Khương Lễ Hào lại, đặt vào chén hắn một miếng sushi. Hắn cố gắng gượng cười, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Thẩm Trạch.

“Em có vẻ rất quan tâm tới cậu ấy nhỉ. Chị nhớ cậu ấy đâu hợp gu em đâu.”

Chính vì thế nên Kiều Tư Tư mới cảm thấy nguy cơ. Nếu là những kẻ bình thường, chắc chỉ ba bốn ngày là Khương Lễ Hào sẽ chán. Nhưng nghe đâu Thẩm Trạch đã theo Khương Lễ Hào gần một năm rồi.

Nếu thế, e là cậu ta sẽ chiếm mất vị trí quan trọng trong lòng Khương Lễ Hào của cô… Kiều Tư Tư là kẻ ích kỉ. Từ nhỏ mọi ánh hào quang đã rọi sáng xung quanh cô, nào có chuyện cô cam lòng để một kẻ tầm thường như Thẩm Trạch chiếm mất.

Đặc biệt đó là Khương Lễ Hào - một người vừa giàu vừa ga lăng, lại có gia thế mạnh có thể giúp đỡ cô trong tương lai. Phải biết phòng dạy múa của cô có thể mở ở trung tâm thành phố hoàn toàn là nhờ Khương Lễ Hào một tay giúp đỡ.

Kiều Tư Tư nở nụ cười vừa dịu dàng vừa quyến rũ, đáy mắt đong đầy tình tứ. Khương Lễ Hào nhìn thấy ánh nhìn ấy, tưởng chừng như quay trở lại năm mười lăm mười sáu tuổi. Thế nhưng, không còn những rung động như trước kia nữa. Hắn cũng không biết vì sao lại như thế? Hắn đã làm rất nhiều điều cho Kiều Tư Tư, cũng tưởng bản thân luôn mong nhớ cô, nếu có cơ hội hắn sẽ chớp lấy ngay.

Mà bây giờ…. Trong đôi mắt ấy còn không đẹp bằng Thẩm Trạch. Đôi mắt ấy chứa cả dải ngân hà, xao xuyến và rung động, tinh thể sao lấp lánh.

Bên trong nhà vệ sinh, Thẩm Trạch liên tục ho sặc sụa. Hơi cay của mù tạt xộc thẳng cuốn họng, lên cả lỗ mũi khiến cậu thở không được.

“Cậu không sao chứ?!”

Một chiếc khăn tay đưa ra trước mắt Thẩm Trạch. Cậu ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu là một nam nhân cực kì cao lớn, hình như là con lai, ăn mặc sang trọng, cử chỉ lại thân thiện vô cùng.

“Cậu cầm lấy khăn tay của tôi mà dùng đi.”

“Không cần… không cần đâu… khụ khụ khụ… cảm ơn anh.”

“Cậu đừng ngại, cũng không cần trả lại đâu.”

Người đàn ông lôi kéo Thẩm Trạch, một hai muốn nhét chiếc khăn vào tay cậu, mặc cho cậu từ chối mấy lần vẫn không bỏ cuộc.


“Khụ… khụ… không cần….”

“Cậu cứ cầm đi….”

“NÀY … TÊN KIA….”

Khương Lễ Hào điên lên, níu lấy cổ áo tên con trai. Dù tên này cũng phải cao hơn mét chín, nhưng Khương Lễ Hào cũng không kém cạnh.

Rầm….

Khương Lễ Hào mạnh tay vứt thẳng tên con lai xuống sàn vệ sinh, sau đó quay lại quan tâm vỗ lưng cho Thẩm Trạch.

“Sao mà ho nhiều thế? Cậu ăn trúng thứ gì à?!”

Mắt Thẩm Trạch đỏ hoe, liên tục ho khan, không cách nào trả lời được.

“Nó ăn hiếp cậu đúng không?!”

Khương Lễ Hào chỉ qua chàng trai lai tây, còn không kịp đợi người trong cuộc giải thích hắn đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người ta.

“Chàng trai… tôi….”


“Tạ Túc, mày làm gì người yêu tao rồi?!”

“Cậu Khương, tôi thật sự không có ý định đó. Tôi chỉ có lòng tốt giúp đỡ mà thôi.”

“Mày còn ở đây biện hộ sao? Mày muốn cái *** gì hả?!”

“Lễ Hào, em làm gì thế?!”

Trong nhà vệ sinh nhốn nháo, ai nhìn thấy Khương thiếu đang phát điên cũng không dám lên ngăn cản. Khương Lễ Hào tựa như bị người ta che mắt, còn không thèm nghe giải thích, cứ thế đấm vào mặt người nằm dưới mình.

Kiều Tư Tư vội vàng chạy tới, gỡ hai người ra. Nhưng cô chỉ là con gái yếu ớt, gần như không can thiệp được.

“Lễ Hào, Tạ Túc hai người đừng đánh nhau nữa. Nếu có chuyện gì, em làm sao nhìn mặt người nhà hai người đây hả?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận