Một Lần Yêu

“Bệnh nhân Thẩm Trạch ở phòng bệnh nào?!”

“À vâng… anh chờ chút…”

“NHANH LÊN. CÔ CÒN Ở ĐÓ LỀ MỀ CÁI GÌ HẢ?!”

Khương Lễ Hào mồ hôi đầy đầu. Vẻ hoảng loạn trên gương mặt không cách nào giả vờ. Hắn nhìn quanh quẩn, tìm kiếm bóng hình của Thẩm Trạch. Sau kho nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp Thẩm Trạch, hắn ngay tức tốc chạy đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn vượt qua mấy cái đèn đỏ.

“Xin anh bình tĩnh, bệnh nhân Thẩm Trạch mới được đưa đến viện cách đây một giờ, đang được bác sĩ sơ cứu.”

Theo hướng dẫn của y tá, Khương Lễ Hào nhanh chóng tìm đến một gian buồng bệnh.

“Lễ Hào…”

Thẩm Trạch ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt nhăn nhó. Quần áo vẫn còn dính đầy bụi bẩn, dường như là đồ mặc ở công trường. Chân trái có một vết thương lớn, máu me bê bết.

“Cậu… cậu sao mà lại thế hả?!”

Khương Lễ Hào nổi sùng lên, hận không thể nhai đầu Thẩm Trạch ngay lúc này. Mắt hắn trừng trừng, tia lửa như thể muốn đốt cháy tất cả người ở đây.

“Chỉ là vết thương nhỏ… ui da…”

“ÔNG LÀM GÌ THẾ? KHÔNG THẤY CẬU ẤY ĐAU SAO?”

Bác sĩ giật mình, miếng bông gòn trên tay còn chưa kịp chạm vào vết thương đã suýt rớt vì tiếng la thất thanh của Khương Lễ Hào. Ông làm trong nghề nhiều năm, tất nhiên hiểu được tâm trạng lo lắng của người nhà khi chứng kiến người thân mình bị thương, nhưng thay đổi sắc mặt nhanh thế này thì đúng là lần đầu chứng kiến. Giây trước vừa mắng bệnh nhân, giây sau chỉ vì cậu hơi đau xót một tý mà lập tức sửng cồ lên.

“Ông sơ cứu cho cậu ấy trước đi. Sau đó tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện tư nhân.”

Đây chỉ là một bệnh viện nhỏ, cơ sở vật chất không đầy đủ, tất nhiên không sánh bằng bệnh viện Khương gia.

“Không cầ…”

“Cậu đừng lên tiếng. Tôi không muốn nổi điên đâu.”

Thẩm Trạch muốn nói là không cần, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nhìn thái độ như thể muốn ăn thịt cậu của Khương Lễ Hào, cậu cũng không dám. Khương Lễ Hào lúc giận lên cực kì đáng sợ.

…****************…

Lâm Viễn nhận được điện thoại của Khương Lễ Hào liền linh cảm có chuyện không hay. Nhưng thật không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, vị Khương thiếu gia này lại gọi y đến hai lần chỉ vì một người.

“Cậu cũng thật là liều mạng a. Lần trước đau dạ dày còn chưa bớt đã nhập viện vì bị thương. Đúng là không biết thương xót bản thân mình mà.”

Thẩm Trạch nghe lời bác sĩ cũng thấy ngại ngùng. Đúng là cậu có chút lao lực quá sức. Cậu biết mình không phù hợp với công việc ở công trường, nhưng thật sự cậu đang cần tiền gấp. Cuối cùng vì không cẩn thận mà bị gạch rơi vào chân khiến mích xương, chấp nhận bó bột. Khương Lễ Hào tuyệt nhiên không cho cậu sắc mặt tốt.

“Nói đi…. Vì sao đi làm ở công trường? Chẳng phải tớ đã sắp xếp cho cậu việc ở cửa hàng tiện lợi hay sao?!”

Khương Lễ Hào cực kì không thích việc Thẩm Trạch có bất cứ động thái nào vượt quá tầm kiểm soát của hắn. Thẩm Trạch vì lao lực quá độ mà cả người gầy còm, chân thì bó bột nom càng đáng thương.

“Nói đi.”

“Ừm… thì tớ có việc cần tiền nên.”

“Cậu thấy tôi chưa đủ tiền hay sao?!”

“Nhưng chúng ta cũng có quan hệ gì đâu mà dùng tiền cậu?!”

Rầm…. Choang…

Chiếc đĩa đựng táo bị Khương Lễ Hào cầm lên vứt thẳng lên tường. Tiếng rơi vỡ loảng xoảng cắt ngang mọi cuộc nói chuyện.

Khương Lễ Hào phát hiện ra Thẩm Trạch thật sự rất dễ tác động đến tâm lý của mình. Một câu nói của cậu đã làm bùng lên cơn sóng giận dữ như núi lửa phun trào của hắn.

“Chúng ta không có quan hệ gì?!”

Khương Lễ Hào xách cổ áo của Thẩm Trạch, bất kể cái chân bị thương của cậu khiến cậu đau đến nhăn mày.

“Đúng vậy. Chúng ta không có quan hệ gì cả. Cùng lắm chỉ qua vài….”

“CÂM MIỆNG.”

Khương Lễ Hào bóp chặt cằm Thẩm Trạch, sức mạnh đến mức như thể muốn bóp vỡ xương quai hàm của cậu. Những lời muốn nói của Thẩm Trạch không thể nào thốt ra. Chỉ đơn giản vì Khương Lễ Hào không muốn nghe, chỉ đơn giản vì hắn không thể chấp nhận được những điều mà Thẩm Trạch nói là sự thật.

Giữa bọn họ có mối quan hệ gì ngoài việc là bạn học cùng giảng đường. Mà mối quan hệ này còn mờ nhạt hơn cả nước lã. Nếu không phải giây phút đó chỉ vì một ánh nhìn, hắn đã không xao xuyến trước những kí ức ùa về. Nhưng bây giờ, đâu chỉ đơn giản là vì nốt ruồi son trên gáy cậu. Hình ảnh Kiều Tư Tư dần trở nên mờ nhạt trên Thẩm Trạch. Những lần làm tình, càng lúc hương vị của cậu càng đậm, như cái cách hắn mê muội hương bột giặt bình dân trên quần áo của Thẩm Trạch, thích thú dụi mũi vào gáy của Thẩm Trạch, thưởng thức cảm xúc lúc cả hai quấn quýt lấy nhau.

Thế nhưng đúng là giữa bọn họ không có một mối quan hệ nào để đặt tên. Cùng lắm cậu cũng chỉ là một nhân tình bé nhỏ trong số hàng trăm những nhân tình ong bướm quanh hắn.

Khương Lễ Hào có muốn tiến thêm một bước với cậu không?

Chính hắn cũng không trả lời được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui