Một Lần Yêu


Chuyện đánh nhau của hai vị tiểu thư tuy không mấy người thấy nhưng không phải là không có. Dù An gia và Kiều gia đã ra sức bịt miệng, nhưng chỉ vài ngày sau đã râm ran khắp nơi. Không chỉ đích danh chỉ là nói bóng nói gió. Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến An Thiến và Kiều Tư Tư mất mặt.

“Ta đã nói với chị bao nhiêu lần. Nếu không thể yên ổn thì đừng về nước. Chị có biết sáng nay tôi đi đánh golf có bao nhiêu ánh mắt săm soi không hả?! Cô làm Kiều gia mất mặt hết rồi.”

“Ba… con…”

Đứng trước uy nghiêm của Kiều gia chủ, Kiều Tư Tư cũng vô cùng sợ hãi. Từ nhỏ cha cô đã là người nổi tiếng nghiêm khắc, đối với cô cực kì chặt chẽ trong việc quản lý dạy dỗ. Chuyện buổi tiệc thành ra như thế, cơn thịnh nộ của ông không nổi lên mới lạ.

Kiều Hạ sao có thể không hiểu đứa con gái mình một tay nuôi lớn. Tuy nói Kiều Tư Tư đã có hôn ước với Tạ gia, nhưng tâm tư của cô vẫn còn mơ tưởng vị trí Khương thiếu phu nhân. Thật ra trong lòng ông cũng toan tính rất nhiều. Nếu kết thân với Khương gia thì tốt hơn Tạ gia gấp trăm lần… chỉ là như thế uy tín còn bao nhiêu nữa…

“Tôi nói cho chị biết. Từ ngày hôm nay chị ở yên trong nhà cho tôi. Chuyện xin lỗi bên An gia cứ để mẹ chị lo. Chị mà còn động tay động chân thì tốt nhất là cuốn gói ra nước ngoài, đừng bao giờ quay về đây gây rắc rối cho tôi nữa.”


“Ba… là An Thiến gây sự trước. Cô ta còn cố tình đụng hàng con nữa.”

“Ngu xuẩn. Chỉ vì một chiếc váy mà chị gây sự với An gia. Đầu óc của chị vứt cho chó ăn hay gì? Còn nữa, đừng nghĩ mấy cái động thái vớ vẩn của chị với tên nhóc đó tôi không biết. Nếu Khương Lễ Hào có tới hỏi tội, tôi sẽ không bao che đâu.”

Nghe tới đây, Kiều Tư Tư lập tức chột dạ. Chuyện cô cho người ném gạch ở công trường vốn dĩ rất kín kẽ, không ngờ cha cô lại biết được.

“Con không…”

“Không hay có không phải là chuyện nói là xong. Chị phải giải quyết sạch sẽ chuyện này đi. Dự án của nhà ta và Khương gia còn đang trong giai đoạn xúc tiến. Nó mà vấn đề thì tôi tính hết lên đầu chị đấy.”

“Con….”

Kiều Hạ không cho con gái mình cơ hội biện hộ, chống gậy đi ra ngoài. Người hầu hiểu ý, ngay tức thì đóng cửa phòng cô chủ lại.

Trong phòng chẳng mấy chốc vang lên tiếng rơi vỡ loảng xoảng cùng tiếng hét, tiếng chửi rủa ầm ĩ.

“Mẹ kiếp… Thẩm Trạch… tất cả là tại mày.”

Kiều Tư Tư ganh ghét rất nhiều người. Đáng lẽ ở vị trí như cô ta sẽ không như thế. Nhưng, Thẩm Trạch lại khác. So với An Thiến, Kiều Tư Tư càng ghét Thẩm Trạch hơn vạn phần.

Thẩm Trạch chỉ là một tên nhà quê xuất thân nghèo hèn; nhưng lại có được cái nhìn quan tâm của Khương Lễ Hào. Đó vốn dĩ là của cô, tất cả là của cô mới đúng.


Thẩm Trạch, mày không nên xuất hiện bên cạnh Lễ Hào. Là mày đã chiếm hết hào quang của tao… mày phải chết….

…****************…

Chuyện ở công trường với sự nghi kị thành tính của Khương Lễ Hào tất nhiên sẽ không cho rằng đó là một tai nạn.

“Viên gạch từ trên cao rơi xuống. Cũng may mà không trúng đầu.”

“Nhưng tại sao ở đó nhiều người như thế, nó lại chỉ rơi trúng chân cậu chứ không rơi vào chỗ khác. Mà còn là hai viên.

Khương Lễ Hào đã xem camera, nếu không phải lúc đó Thẩm Trạch vô tình quỳ xuống cột dây giày thì e là viên gạch sẽ rơi thẳng vào đầu cậu chứ không đơn giản là làm chân bị thương. Điều khiến hắn càng thêm nghi ngờ là camera xung quanh tầng lầu mà viên gạch rơi xuống hoàn toàn hư hỏng, không quay lại được chút gì.

“Tớ không sao mà… cậu thấy đấy, chỉ là mích xương thôi. Cậu cho tớ ra viện đi…”

“Im miệng. Chuyện nhà cậu ở quê tớ lo xong rồi. Lần sau nếu có chuyện mà không nói với tớ đầu tiên thì cậu biết tay tôi.”


Thẩm Trạch bĩu môi, nhớ đến số tiền mà Khương Lễ Hào phẩy tay cho mình thì không dám cãi. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Trạch đã hiểu mình không có điều kiện bằng bạn bằng bè. Gánh nặng gia đình đè lên đôi vai của bố cậu, khi cậu lên đại học cũng hoàn toàn nhờ tiền học bổng và làm thêm để trang trải. Chính vì lẽ đó, khi hay tin bố mình suýt nữa bị cưỡng chế cửa hàng tạp hoá mới mở do cạnh tranh với ngoài ta, cậu đã suýt đứng tim.

Nhà cậu đã đổ rất nhiều tiền vào nó, là nguồn sống duy nhất của gia đình, bây giờ lại cần thêm nhiều tiền để duy trì nó. Tưởng chừng là khó khăn khi việc này nhà cậu chính là tranh chấp với con trai của chủ tịch trong tỉnh, ai ngờ Khương Lễ Hào vừa phất tay một cái, ngày hôm sau, chủ tịch tỉnh đã dẫn theo con trai đến xin lỗi bố mẹ cậu.

Sức mạnh của tiền quyền đúng là có thể lay động cả lòng người.

Thẩm Trạch mệt mỏi nằm xuống, quay lưng lại với Khương Lễ Hào, làm ra bộ dáng không thèm để ý đến hắn. Thuốc an thần ngấm rất nhanh, chẳng mấy chốc cậu đã thở đều.

Thẩm Trạch ngủ rất say, mà không biết đêm nay có người trong lòng rối bời ngắm nhìn cậu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận