Một Lần Yêu

“Không tra được.”

Khương Lễ Hào nhíu mày, nhìn thư ký lắc đầu. Thư ký Linh đi theo cha hắn đã lâu, tất nhiên rất có năng lực mà chuyện này tra tới tra lui cũng chỉ là tai nạn. Điều này khiến hắn khó hiểu.

Kẻ đứng sau âm mưu đưa đại một con tốt thí chịu tội. Khương Lễ Hào còn lâu mới tin.

“Nhưng Thẩm Trạch thì có kẻ thù nào mà muốn lấy mạng cậu ta chứ?!”

Tả Nhật Minh thật sự thắc mắc. Tuy cái danh phận tình nhân bên cạnh Khương Lễ Hào khiến Thẩm Trạch bị nhiều người ghen tị, nhưng cũng đâu có ai điên đến mức đi hại người chỉ vì lý do nhảm nhí đó.

“Trừ khi…”

Khương Lễ Hào và Tả Nhật Minh đồng loạt đưa mắt về phía Nhĩ Linh, người đang vừa vẽ vừa nói.


“Trừ khi gì? Mày đừng ấp úng nữa.”

“Trừ khi việc Thẩm Trạch tồn tại khiến người đó cảm giác lợi ích bản thân có thể bị động chạm, không nhất thiết hiện tại, mà rất có thể là trong tương lai.”

“Ai cơ chứ?!”

“Ai thì tụi mày tự nghĩ. Dù sao… Khương Lễ Hào mày cũng nên giải quyết mớ rắc rối bên mình đi. Lần này cậu ta may mắn nên chỉ bị thương, có khi lần sau xui xẻo lại…”

“Mày im đi. Có tao thì Thẩm Trạch bị gì được.”

Tả Nhật Minh híp mắt, không ngừng nghi ngờ nhìn Khương Lễ Hào. Trong đầu gã là hàng loạt nghi vấn về thằng bạn mình.

“Rốt cuộc mày uống nhầm thuốc gì thế?!”

“Mày nói cái mẹ gì thế. Tao kêu tụi bây đến đây là để nhờ điều tra chuyện tai nạn ở công trường chứ không phải ở đây chất vấn tao.”

“Lại không cho tụi tao hỏi. Mày nhìn lại mày đi. Dạo này mày có liên hệ với Kiều Tư Tư nữa không?”

Tả Nhật Minh hỏi khiến Khương Lễ Hào giật mình nhận ra hắn đã lâu không gặp Kiều Tư Tư. Đúng là câu hỏi thăm qua điện thoại, nhưng hỏi thăm cũng chỉ dừng ở hỏi thăm. Phần lớn thời gian hắn đều đóng cọc ở bệnh viện canh chừng Thẩm Trạch, dẫu việc tồn tại của hắn ở đấy chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm y tá sợ hãi khi thay băng, lau rửa vết thương cho Thẩm Trạch.


“Nghe nói chị ấy cãi nhau với ba nên bị cấm túc rồi?”

“Ấy chà…. Khương Lễ Hào, mày thay đổi rồi. Nghe nói?! Trước giờ chuyện của Kiều Tư Tư chuyện nào mày cũng rõ mười mươi. Bây giờ thì lại là nghe nói. Mà mày không sang nhà họ Kiều nói đỡ chị ta à?”

Biết Kiều Tư Tư bị cấm túc mà không giúp đỡ quả thực không giống tác phong của Thẩm Trạch chút nào. Chính Khương Lễ Hào cũng nghi ngờ bản thân.

Tự dưng, hắn thấy mình có chút bình thản. Trước những gì mà Kiều Tư Tư đang làm, đang trải qua, dường như hắn không còn quá ám ảnh nữa. Thay vào đó là chuyện Thẩm Trạch bị thương, sáng nay cậu ăn gì hay là tối có bỏ bữa hay không.

Khương Lễ Hào tự biết mình vẫn còn luyến tiếc hình ảnh Kiều Tư Tư nhiều lắm. Cái hình bóng dịu dàng thanh khiết của chàng thiếu niên mộng mơ năm nào sao có thể nói xoá nhoà là xoá nhoà được. Hắn thậm chí còn vẽ một bức tranh, lồng khung kính cất giấu rất kĩ, dẫu cho hắn không giỏi vẽ. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, vị trí của Thẩm Trạch mới có hơn một năm sao có thể sánh được….

Nhưng nó đang dần phai nhạt, thấy rõ.

Khương Lễ Hào lo lắng. Không phải vì hết tình cảm với Kiều Tư Tư mà hắn lo, chủ yếu vì dường như Thẩm Trạch càng lúc càng trọng yếu trong lòng hắn. Ban đầu, mục đích của hắn chỉ là giữ lấy một món đồ chơi, thế thân chơi đùa trong vòng một hai tháng gì đó. Nhưng từ một hai tháng, lại thành nửa năm và bây giờ là hơn một năm…. Dần dà, kẻ không thể rời xa được lại là hắn.

Khương Lễ Hào ngửa đầu lên ghế, nhìn bức tranh được lồng khung kính, treo ở giữa phòng hắn. Đây là căn cứ bí mật của hắn, nơi chất chứa những tâm tư thầm kín của hắn với Kiều Tư Tư, như một cuốn nhật kí của một chàng niên thiếu với người đẹp dịu dàng. Ấy thế mà, căn phòng này lại thật xa lạ dù chứa rất nhiều vật kỉ niệm giữa hắn và Kiều Tư Tư. Từ món quà đầu tiên là một bộ vest đắt tiền, đến những món đồ gốm tự làm hay những lá thư tay….


Đã bao lâu rồi hắn không nghía đến. Hắn thật sự yêu hay chỉ là ảo tưởng của bản thân. Hắn thật sự cần Kiều Tư Tư hay chỉ là trùng hợp, chị ấy đến vào ngày hắn cần nhất.

Khương Lễ Hào chưa bao giờ rối rắm thế này. Hắn có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền, không thì rất nhiều tiền, nhưng riêng mớ hỗn độn đang vây kín kia thì hắn chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì khác. Hắn càng cố gỡ thì càng rối, càng cố thấu hiểu bản thân thì chỉ thấy một mảnh vỡ vụn hoang tàn.

Tâm hồn của Khương Lễ Hào mịt mờ khói thuốc. Hắn không cách nào nhìn rõ đường mình nên đi. Liệu hắn có nên cho phép bản thân bước sang trang mới hay chung thuỷ một lòng với mối tình suy….

Liệu hắn nên nghe theo những gì trái tim mách bảo hay ráng ghì chặt nó lại?

Không điều gì cả…

Là ai sẽ dẫn đường cho hắn? Là Kiều Tư Tư hay là người kia đây….?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận