Một Lần Yêu

“Ba… mẹ đi đâu rồi?”

“Mẹ con đi lấy hàng trên tỉnh chiều về. Con vào đây, ba chuẩn bị cơm nước cho con và bạn ăn rồi cả hai tắm rửa nghỉ ngơi nhé.”

Vì nhà không dư phòng nên Khương Lễ Hào và Thẩm Trạch sẽ ở chung một phòng. Khương Lễ Hào bất quá cũng không e ngại. Hắn nhìn căn phòng nhỏ, mà theo hắn là nhỏ như lỗ mũi, chỉ đủ kê một cái giường nhỏ, một cái tủ quần áo bé tí, cùng một cái bàn đã cũ. Nhìn thế nào cũng đơn sơ, Khương Lễ Hào chưa từng bước vào một căn phòng nhỏ như thế này. Nhưng tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ.

“Em trai em gái tớ vẫn thường xuyên thu dọn mà.”

“Thằng nhóc lùn ấy hả?”

“Ai lùn? A Hoà không lùn đâu. Ba tớ bảo thằng bé cao hơn tớ hồi nhỏ rồi đó.”

Khương Lễ Hào buồn cười, tiến tới xoa xoa cái đầu tóc xù của nhân tình. Quả thực, Thẩm Trạch không cao lắm. Cậu bĩu môi, một lòng một dạ bảo vệ người thân.


“Cậu đi tắm đi. Tắm nước lạnh được không? Hay để tớ đun nước cho.”

Khương Lễ Hào ngó qua phòng tắm nhỏ xíu, từ bỏ ý định rủ Thẩm Trạch ngâm mình chung. Hắn mặc dù quen tắm nước ấm, nhưng sau khi nhìn thấy cha Thẩm tắm cho nhóc nhỏ bằng nước lạnh giữa trưa hè thì tự dưng máu hơn thua của một thằng đàn ông tăng cao.

“Tắm nước lạnh. Cậu nghĩ tớ yếu đuối đến độ đó sao?”

“Chỉ sợ cậu không quen thôi. Dù sao thì….”

Thiên chi kiêu tử như Khương Lễ Hào có bao giờ chịu khổ. Thẩm Trạch còn không hiểu vì sao hắn lại chập mạch chỗ nào mới theo cậu về quê chịu khổ.

Khương Lễ Hào vào trong phòng tắm, khịt mũi. Cũng may ở đây vệ sinh sạch sẽ nên không có mùi lạ, hơn nữa còn thoang thoảng hương sữa tắm quen thuộc của Thẩm Trạch - là của một nhãn hiệu bình dân nào đó mà hắn không biết. Nhưng Khương Lễ Hào cực kỳ ghiền mùi đó, tựa như mùi cơ thể của cậu vậy. Hắn có thể kề sát mũi ngửi từng đợt, nghiện ngập và đòi hỏi. Hắn thường bảo cậu dùng thứ mùi hương đó kích thích hắn. Nhưng có trời mới biết, hắn mới chính là kẻ say mê đầu tiên.

Bên ngoài phòng khách, Thẩm Trạch lấy đồ trong va li ra định bụng chuẩn bị tạo bất ngờ cho em trai ai gái thì bị tiếng chuống điện thoại làm cho giật mình. Điện thoại của Khương Lễ Hào rung lên, cái tên hiển thị trên màn hình rõ ràng. Thẩm Trạch dù có không muốn nhìn cũng không thể trốn tránh. Cậu thừa nhận mình có chút khó chịu. Môi cậu mím chặt, cuối cùng cũng từ bỏ những suy nghĩ xấu xa trong đầu.

Thôi vậy, cậu cũng đâu có quyền gì mà ghét bỏ hay ghen tị. Thẩm Trạch hơn ai hết hiểu rõ mình ở vị trí nào trong lòng Khương Lễ Hào - một thế thân không hơn không kém. Chỉ là thỉnh thoảng hắn lại có mấy hành động khiến cậu không cách nào hiểu được, khiến cậu mơ mộng với thứ tình cảm đã dần bị đau đớn làm cho phai nhạt. Chẳng hạn như việc này, khi Khương Lễ Hào theo cậu về quê. Hắn còn không ngại chi ra rất nhiều tiền mua quà cho hai đứa em và ba mẹ cậu. Dẫu Thẩm Trạch biết nhiêu tiền đó đối với hắn chẳng đáng là bao, nhưng nếu nói không động lòng là nói dối. Dẫu sao, hắn cũng là người hiếm hoi đối xử rất tốt với cậu. Mặc cho cái giá của sự đối xử ấy không phải là thứ mà Thẩm Trạch có thể hiểu. Cậu có thể cho, nhưng lại không thể chấp nhận.

“Khương Lễ Hào, có điện thoại….”

Thẩm Trạch hét vọng vào nhà tắm. Chẳng mấy chốc người kia cũng đáp trả.

“Ai đấy?”

“Kiều Tư Tư… gọi hai lần rồi. Có cần tớ đem vào cho cậu không?”


Kiều Tư Tư vẫn luôn là tờ giấy rất mỏng che kín giữa hai người, là sự thật trần trụi mà Thẩm Trạch chẳng thể hiểu cho Khương Lễ Hào.

“Kệ nó đi. Cậu lấy cái khăn tắm màu trắng trong vali đem vào cho tớ với.”

Hiếm khi Khương Lễ Hào bơ đẹp Kiều Tư Tư. Thẩm Trạch tự dưng lại thấy có chút vui vẻ. Có lẽ đúng như những gì mà cậu biết, cậu thừa nhận mình vẫn chưa dứt tình. Hành động của cậu hệt như một kẻ phát hiện kẹo ngọt thông qua lớp vỏ bọc, liếm lát tự làm vui bản thân, mà không biết nó hại như thế nào.

“Này….”

“Lại gần chút….”

Thẩm Trạch bất lực. Cái nhà tắm bé xíu, cậu đứng ngoài cửa đưa tay vào là đủ để hắn lấy được khăn thế mà tên kia cứ nhất nhất không chịu lấy, còn đòi hỏi đủ kiểu.

“Cậu lại gần chút, tớ không với tới.”

“Đây là nhà tớ đấy. Cậu định qua mắt ai.”


“Cậu không chịu đưa vào tớ không lấy đâu.”

“Thế thì tớ cứ đứng đây thôi.”

Thẩm Trạch bám cửa. Dẫu sao cậu cũng không phải người chịu thiệt, cậu cứ đứng đấy, để tên trần truồng kia chịu thua trước thì thôi. Hiếm khi Thẩm Trạch gan lớn được như thế, có lẽ về quê, khiến cậu có cảm giác an toàn hơn chăng.

“Ê ê… cậu làm gì vậy?”

Khương Lễ Hào kéo mạnh Thẩm Trạch vào lồng ngực mình, để cơ thể cậu ướt nhẹp. Thẩm Trạch tuy hoảng loạn nhưng cũng không dám kêu to, sợ người thân mình nghe được.

“Thì làm gì nữa? Giúp cậu tắm rửa chứ sao? Để tỏ ra hiếu kính với chủ nhà, tớ sẽ tự tay giúp cậu tắm nhé.”

“Điên này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận