Một Lần Yêu


Bữa trưa ngon lành thịnh soạn rất nhanh đã hoàn thành.

Mẹ và Thẩm Ninh đã đi lên tỉnh lấy hàng nên nhà chỉ có bốn người ăn.
“Nào, Lễ Hào, đây là món gỏi gà tuyệt chiêu của bác đấy.

Cháu cứ tự nhiên như nhà mình nhé.”
Bởi vì là bạn của Thẩm Trạch, ba Khương thật sự rất coi trọng.

Khương Lễ Hào nhìn bàn ăn, ban đầu cảm thấy có chút sơ sài nhưng không hiểu sao nhìn một thôi một hồi lại chảy nước miếng.

Thật sự rất thơm.
Bàn cơm được dọn ở ngoài chỏng tre, không khí dịu mát ban trưa thoải mái lòng người.
“Ba và em cứ ăn đi.

Cậu ấy tự biết gắp mà.”
“Cái thằng bé này….”
Khương Lễ Hào nhận ra dường như Thẩm Trạch đã có được rất nhiều điểm tốt từ cha mình.

Thẩm Hoà cũng rất ngoan, tuy cầm muỗng còn không vững nhưng cũng tự ăn mà không cần ai đút.

Thật ngoan hơn rất nhiều so với hàng tá đứa trẻ mà hắn từng gặp.
“Anh Lễ Hào ăn món này đi ạ, ngon lắm.”
Thẩm Hoà rất hiếu khách, chỉ vào đĩa thịt cháy cạnh ngon lành.

Bé thích nhất món này, thấy anh đẹp trai đối xử tốt với mình, cho mình bánh nên cũng có lòng chia sẻ.

Khương Lễ Hào cũng nể mặt nhóc nhỏ, ăn một miếng thịt ba rọi, lùa một chén cơm nóng.

Bên cạnh là tiếng nói líu ríu của ba người họ Thẩm, nhưng hắn cũng không hề lạc lõng, xung quanh là hương đồng gió nội khiến hắn thấy vừa lạ vừa thích thú.

Quy tắc ăn không nói mà nhà hắn đưa ra hắn cũng không thèm quan tâm, rất nhanh đã tham gia vào câu chuyện của ba người.
“Con học cùng ngành với thằng bé nhà bác sao?!”
“Vâng ạ.

Còn cùng lớp nữa đấy bác ạ.”
“Thế thằng bé học hành chăm chỉ không con?”
“Có ạ.

Trong khoá tụi con Thẩm Trạch là người học hành giỏi nhất đấy ạ, học bổng của trường mình cậu ấy nhận được thôi.”
Phải nói kĩ năng ăn nói của Khương Lễ Hào rất chuẩn.

Hắn nói mấy câu liền dỗ được ba Thẩm vui vẻ gật gù.

Có bậc phụ huynh nào mà không thích nghe người khác khen con mình giỏi cơ chứ.

Mà Thẩm Trạch cũng chưa từng phụ lòng ba mẹ mình.

Từ nhỏ tới lớn, cậu luôn nỗ lực chăm chỉ học tập, cố gắng giảm áp lực cho ba mẹ mình nhất có thể.

Chính Khương Lễ Hào cũng nhiều lúc không nghĩ ra vì sao Thẩm Trạch có thể học ngày học đêm đến thế, gần như là lúc nào rảnh là học, không chỉ học bài vở trên lớp mà còn học thêm ngoại ngữ máy tính, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Thẩm Trạch biết, chỉ có học và nỗ lực mới thoát được nghèo, mới giúp gia đình và dẫn dắt được mấy đứa em.
…****************…
Căn phòng ngủ của Thẩm Trạch khá nhỏ, chỉ đủ kê một chiếc giường cho một người nằm cho nên cậu nhường Khương Lễ Hào nằm trên giường, bản thân lại trải một chăn mỏng ở sàn ngủ.

Nói gì thì nói cậu cũng không dám để đại thiếu gia như Khương Lễ Hào nằm sàn đâu.
Khương Lễ Hào nằm trên giường, gối chăn ở đây lúc nào cũng được thay mới, dường như vẫn có mùi hương quen thuộc của Thẩm Trạch.

Hắn dụi mặt vào gối, hít một hơi, lại nhìn xuống cúi giường.

Giường vừa chiều cao của Thẩm Trạch nên hắn bị ngắn một khúc.
“Này Thẩm Trạch….

Cậu ngủ chưa?!”
Khương Lễ Hào không có thói quen ngủ trưa.

Từ nhỏ, mỗi giờ nghỉ ngơi của hắn ngoài giờ học trên lớp toàn bộ là để học thêm từ học thơ văn, học đàn, học ngoại ngữ thậm chí là học đấu kiếm, cắm hoa… Chắc bố mẹ hắn đã mong hắn trở thành thiên tài hay đại loại là nhân vật xuất sắc như hai anh chị, tiếc là Khương Lễ Hào lớn lên lại có tính phản nghịch.

Người ta muốn hắn đi hắn sẽ đứng im, muốn hắn học hành thành tài, hắn sẽ ăn chơi trác táng….
“Chưa ngủ… sao thế? Cậu khó chịu ở đâu à?”
“Không khó chịu.

Chỉ là… Thẩm Trạch, tớ có thắc mắc này, ba cậu cũng cao đấy, sao cậu có một mẩu thế.”
Vừa nói hắn vừa cố tình ngúng nguẩy cái chân bị lòi ra như để chọc tức cây nấm lùn kia.

Hiển nhiên Thẩm Trạch đã quá quen với việc bị kẻ này trêu ghẹo, cậu bĩu môi, quay lưng về phía hắn không thèm đáp lời.

Chính cậu cũng thắc mắc chuyện tại sao ba mẹ cao mà cậu chiều cao khiêm tốn thế.
“Giận à?”
“Sao không nói gì?”
Uỵch……
Khương Lễ Hào không thèm nằm trên đệm nữa.

Hắn nhảy thoát xuống, nằm đè lên người Thẩm Trạch.

Chỗ trống đã không bao nhiêu nay lại thêm chật chội khi tên to con này cứ cố chen lấn.
“Cái gì vậy hả? Cậu lên giường đi.”
“Không… cậu gan ngày càng to đấy nhé Thẩm Trạch.

Biết chống đối tôi rồi à?”
“Tránh ra.

Nóng… cậu không nóng à?
“Sao?! Có ba mẹ chống lưng nên bắt đầu to gan nhỉ?!”
Thẩm Trạch mím môi, lầm bầm, không khống chế được sự giận dỗi trong giọng điệu của mình.
“Chẳng lẽ tớ ở nhà mình còn phải e dè cậu sao?! Khương Lễ Hào, cậu đừng quá đáng.”
Thấy Thẩm Trạch thật sự giận, Khương Lễ Hào tự dưng cũng thấy hơi có lỗi.

Hắn vòng tay ôm eo cậu, dỗ dành.
“Được rồi.

Tất nhiên là không cần rồi.

Đây là nhà cậu, cậu phải thoải mái chứ.

Là tớ, tớ quá đáng được chưa?!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui