Một Lần Yêu

“Anh ơi, nhanh lên… nhanh lên….”

“Được rồi mà… hộc hộc….”

Khương Lễ Hào chạy mệt bở cả hơi tai mà con diều vẫn không phất cao lên được. Hắn nhìn sang đôi mắt đầy thất vọng của hai đứa nhóc rồi lại nhìn trời nhìn mây. Hôm nay đứng gió nên diều không cách nào bay lên được, thật sự là làm khó hắn quá đi.

“Anh ơi, được không?”

Bé con Thẩm Hoà lon ton chạy lại gần, nhìn Khương Lễ Hào bằng ánh mắt đầy tò mò cộng với thông cảm. Đây là con diều mà Khương Lễ Hào và Thẩm Trạch cố tình mang về cho hai bé con, dự tính vài hôm nữa sẽ thả. Nhưnh cuối cùng ngay tại hôm nay, cả ba người một lớn hai nhỏ lúi cúi lấy ra bãi đất trống đi thả, vì một lý do duy nhất. Thằng nhóc hàng xóm hôm qua vì thả được con diều mà anh hai mua cho nên đã trêu cho Thẩm Hoà khóc một trận.

Khương Lễ Hào trong phút chốc cứ thế mà bộc lộ bản tính hơn thua ăn sâu vào máu.

Nhưng xui xẻo là thời tiết có vẻ không ủng hộ ba người cho lắm.


“Hay thôi chúng ta về đi anh, không thả nữa.”

Thẩm Hoà và Thẩm Ninh vẫn là những đứa trẻ rất ngoan, nhìn thấy bạn của anh hai đã mồ hôi đầy đầu thì không nỡ, bèn gọi người về nhà.

Mà Khương Lễ Hào lại là kẻ không thể chịu thua, đặ biệt là hắn không thích em trai Thẩm Trạch bị thằng nhóc hôm qua chọc đến khóc, nay hắn nhất quyết phải thả con diều lên cao để thằng nhãi đó thấy mới được.

Ting ting…

Lúc Thẩm Trạch cưỡi xe đạp ra bãi đất trống thì ba người vẫn còn đang hí hoáy tìm cách cho con diều lên cao.

“Vẫn chưa được sao?”

Nghe câu hỏi của Thẩm Trạch, hai tai của Khương Lễ Hào tự dưng đỏ ửng. Trước khi đi thả diều, hắn đã ự tin nói rằng chiều nay sẽ thả được diều, giúp hai đứa em “khè” mấy đứa nhóc kia.

Thẩm Trạch dựng xe, đem dưa hấu đã được cắt sẵn ướp lạnh ra cho ba người đang nhễ nhại mồ hôi kia.

“Ăn trước đi, để xem lát nữa có gió không?”

Cuối cùng Khương Lễ Hào cũng chấp nhận sự thật rằng bây giờ mình không thể thả diều được nữa. Cả bốn người dắt díu nhau tới bóng cây gần đó, thảnh thơi gặm dưa hấu. Dưa hấu mùa hè thơm ngọt cực kì, lại giữ mát ở dưới giếng nên mát lạnh, cắn một miếng đã khiến cả người khoan khoái.


Khương Lễ Hào đã ăn nhiều loại trái cây đắt tiền, loại dưa hấu này không có khả năng xuất hiện trên bàn ăn của hắn, nhưng lúc này đây hắn thưởng thức rất ngon lành.

“Ngon quá anh ơi.”

“Ưm…. Dưa nhà bác Hà cho đấy.”

Một ngọn gió man mát thổi nhẹ qua, thổi bay mấy lọn tóc phất phơ trên đỉnh đầu Thẩm Trạch. Khương Lễ Hào ngẩn ngơ nhìn. Hắn luôn chú ý về phía sau lưng cậu mà đã lâu không để tâm đến gương mặt của cậu.

Thẩm Trạch có gương mặt rất thanh thoát, không mang theo nét nữ tính nhưng lại khá mềm mại. Nụ cười của cậu rạng rỡ tựa ánh mặt trời, mà đôi mắt lại như thể chứa cả dải ngân hà xinh đẹp. Đôi mắt của cậu luôn là thứ khiến Khương Lễ Hào mềm lòng. Mỗi khi Thẩm Trạch nhìn vào mắt mình, Khương Lễ Hào cảm thấy như có thể chết chìm vào đó.

Nên hắn không dám đối diện với cậu. Có đôi lúc Khương Lễ Hào cảm thấy cực kì tội lỗi, chỉ là một chút thôi, một chút xíu nho nhỏ mỗi khi đôi mắt chứa nước ấy nhìn mình đầy trách móc.

“Có gió rồi. Có gió rồi.”

Thẩm Hoà hét lớn khi thấy gió bắt đầu nổi lớn. Bốn người nhanh chóng đứng lên.


Khương Lễ Hào cầm lấy con diều, Thẩm Trạch thì nhận lấy con quay.

Quả nhiên có gió thì diều dễ bay hơn hẳn. Cánh diều phần phật trong gió, lập tức thu hút được sự chú ý của những người làm ruộng quanh đó, cả đám trẻ con đang chơi cũng cảm thấy cực kì hào hứng. Dẫu sao thì cũng kiếm đâu ra được con diều vừa to, vừa màu sắc sặc sỡ như này ở vùng nông thôn.

Thẩm Hoà và Thẩm Ninh cứ ngước lên trời, liên tục vỗ tay, hoan hô hai anh của mình. Khương Lễ Hào liếc nhìn Thẩm Trạch vừa điều khiển dây diều, vừa trò chuyện cùng hai em. Đôi mắt ấy lấp lánh cùng nụ cười cứ như thể đem cả thế giới sáng bừng.

Không phải Khương Lễ Hào chưa từng gặp người nào đẹp hơn Thẩm Trạch. Cậu chỉ là người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng không hiểu sự bình thường ấy lại làm Khương Lễ Hào xao xuyến. Đó không phải là tính cách của hắn, hắn là kẻ ích kỉ và lạnh lùng. Sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ của hắn đâu thể bị ngọn lửa tình yêu làm tan chảy một sớm một chiều. Chỉ là nơi cậu có sự ấm áp mà hắn mong muốn. Sự ấm áp từ nhỏ tới lớn trống trải trong tim, chỉ có từ người chị gái mà hắn không thể bảo vệ được.

Khi chị đi, hắn chỉ có thể nương nhờ tìm kiếm trái tim mình nơi Kiều Tư Tư, chỉ là hắn cô đơn quá lâu mà thôi.

Đúng vậy, nếu không phải vì lý do như thế, sao hắn lại như thể chết chìm nơi Thẩm Trạch với đôi mắt xanh biếc như bầu trời kia?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận