“Có đúng là ở đây không vậy? Sao xung quanh toàn đồng ruộng thế?!”
Tả Nhật Minh xuống xe, nhìn cỏ dại bám quanh chân mình.
Đây là lần đầu tiên gã cảm thán google map quả thực chả có tác dụng gì, dựa theo địa chỉ mà gã có được lặn lội đến đây tìm thằng bạn, cuối cùng đi lạc vào cái chỗ khỉ ho cò gáy nào cũng không biết.
“Mày cũng biết quê Thẩm Trạch ở nông thôn mà, tao nói rồi, gọi cho Lễ Hào tới đón thì hơn.”
“Không được.
Tao muốn khiến nó bất ngờ.”
“Bất ngờ cái khỉ gì chứ? Thế nếu lạc thì đêm nay hai chúng ta ngủ ở đâu đây.
Trải chiếu ra giữa ruộng ngủ hả?! Tao thấy có vẻ xe sắp hết xăng rồi đó.”
“Gì chứ? Có xui đến vậy không?”
Trong lúc Tả Nhật Minh gãi đầu rối rắm thì Nhĩ Linh đã rút điện thoại ra định bụng gọi cho Khương Lễ Hào trợ giúp.
“Đệt….
Không có sóng… ôi!!!”
Cả hai bất lực nhìn nhau, bây giờ phát hiện bản thân tứ cố vô thân giữa chốn đồng không mông quạnh này rồi.
“Hai đứa bây làm gì ở đây thế?!”
Tiếng gọi quen thuộc của thằng bạn thân, cả hai như thể gặp được cứu cánh, vội vàng quay lại phía sau.
Chỉ sau một tháng xa cách, bọn họ suýt chút nữa không nhận ra thằng bạn mình.
Khương Lễ Hào đen hơn trước, có vẻ rắn rỏi hơn nhiều, tay chân thì đầy bùn đất.
Một tay thì cầm cần câu, một tay thì cầm một cái xô đựng gì đó.
Bên chân là hai đứa bé, một trai một gái mà Nhĩ Linh đoán là có liên quan đến Thẩm Trạch.
Dù sao đứa bé trai kia cũng rất giống Thẩm Trạch mà.
“Mày… mày đang làm gì thế?”
Tả Nhật Minh nhìn chiếc áo sơ mi hàng hiệu kia dính đầy bùn đất mà không thể nào khống chế cơ mặt mình được.
“Tao dẫn theo hai đứa em đi câu cá.
Sao? Còn hai tụi bây ở đây làm gì?”
Câu cá!?
Trong mắt giới nhà giàu như họ, câu cá là một bộ môn thư giãn chữa lành hiệu quả, nhắc đến chính là sự yên bình, nào có dáng vẻ như vừa trải qua một trận đấu dai dẳng như Khương Lễ Hào kia.
“Anh ơi… đó là ai vậy ạ?”
Thẩm Trạch giật ống quần của anh Lễ Hào, tò mò nhìn về hai người xa lạ cùng chiếc xe ô tô mà bé chỉ thấy trên ti vi.
“Đó là bạn của anh… cũng là bạn của Thẩm Trạch.
Nào… hai đứa chào hai anh chị đi.”
“Chúng em chào hai anh chị ạ.”
Tụi nhỏ ngại ngùng, líu ríu chào nhỏ xíu rồi tiếp tục trốn sau lưng Khương Lễ Hào, dòm về phía trước.
Mặc dù không quá vui khi hai đứa bạn đột ngột đến tìm mình, nhưng cứ đứng ở đây nói chuyện cũng không ổn nên Khương Lễ Hào quyết định dắt díu cả bọn về nhà Thẩm Trạch.
…****************…
“Các cậu ăn dưa hấu đi.
Dưa này vừa mới ướp lạnh, ngon lắm.”
Tả Nhật Minh và Nhĩ Linh gật đầu cảm ơn Thẩm Trạch, rồi lại nhìn về Khương Lễ Hào vừa mới tắm rửa, bước vào ngồi xuống chiếc chõng tre đặt ở sân.
Mọi hành động của hắn đều vô cùng tự nhiên, hoà hợp với cái không khí làng quê nơi này, cứ như thể đây là nhà hắn vậy.
Tả Nhật Minh không biết có nên khen thằng bạn mình hoà nhập nhanh không nữa.
“Nói đi, tụi bây đến đây làm gì?”
Tả Nhật Minh trốn tránh ánh mắt dò xét của thằng bạn, bắt đầu kiếm cớ lấp liếm.
“Thì đó… tụi tao nhớ mày nên…”
Khương Lễ Hào chẳng thèm đếm xỉa đến mấy lời nói dối không cần thiết vạch trần ấy.
Thật ra hắn cũng ngờ ngợ đoán được lý do.
Chắc hẳn ba hắn thấy hắn vui quên trời quên đất ở đây nên mới phái người tới nhắc nhở hắn.
Khương Lễ Hào cảm thấy cũng có phần chấp nhận được khi đó là hai đứa bạn mình.
Dù sao chơi với nhau từ nhỏ, tụi nó cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên.
“Thế hai đứa mày tính khi nào về? Có ở lại ăn bữa cơm không?”
“Hả?! Tụi tao… tụi tao tính ở lại chung với mày cho vui mà, sợ mày buồn.”
Trước khi đến đây, Tả Nhật Minh đã nghĩ đến khung cảnh bi thương của Khương Lễ Hào.
Một tên nhóc nổi loạn bị ba mình đày đến vùng quê hẻo lánh, không tiện ích, chắc hẳn Khương Lễ Hào phải nhớ bọn họ lắm.
Chỉ là không ngờ, Khương Lễ Hào như cá gặp nước, chỉ hận không thể đóng đô ở đây.
Từ câu cá thả diều, hai người họ dụ cho bé con kể ra hết sạch, chuyện quý công tử Khương Lễ Hào mò cua bắt ốc làm đủ thứ trên đời mà hắn chưa làm, cùng Thẩm Trạch một tháng gần đây dẫn theo hai đứa em oanh tác khắp xóm.
“Thế tụi mày định ở lại thị trấn sao? Thuê phòng chưa?”
Lúc này, Nhĩ Linh mới chợt nhận ra vấn đề mà cô bỏ quên nãy giờ.
Chỗ này nhỏ xíu, nhét thêm một Khương Lễ Hào đã là miễn cưỡng, nhét thêm hai người bọn họ không vừa.
“Quanh đây không có nhà nghỉ nào hay sao? Hay là nhà dân cho thuê cũng được?”
Thẩm Trạch tiếp lời.
“Nơi cho thuê gần đây nhất là một nhà nghỉ ở trấn trên, cách chỗ này hai tiếng đi xe.
Nhưng mà chỗ đó cũng nhỏ thôi, thường vào hè là hết phòng à!”
“Lễ Hào à….”
“Tao không ngại nếu tụi bây chui vào ô tô ngủ đâu.”
“Cái thằng này.”.