Một Lần Yêu

Cuối cùng cha Thẩm cũng phải ra tay giải quyết chuyện chỗ ở cho hai vị khách không mời mà đến này. Nhà trưởng thôn có hai gian phòng trống đã lâu không dùng, dọn dẹp một chút cũng có thể ở được. Tất nhiên đối với công tử tiểu thư như hai người Tả Nhật Minh và Nhĩ Linh thì có chút sơ sài, không máy lạnh, không máy xông tinh dầu, cũng không có chăn ấm nệm êm. Nhưng nhìn đôi mắt sắc bén của Khương Lễ Hào liếc qua, hai người đồng loạt nuốt tất cả ấm ức xuống trong lòng.

Đúng rồi… là họ tự tìm khổ, ai bảo ở thành phố sướng như thế không ở, tự chui vào chỗ khỉ ho cò gáy này chịu cơ cực.

Người vui nhất vẫn là hai đứa nhau. Thẩm Hoà và Thẩm Ninh tuy có hơi ngại người lạ, nhưng có người chơi cùng thì lại là chuyện khác. Mặc dù hai anh chị này không có đem đồ chơi hay đồ ăn cho hai bé, nhưng hai bé con vẫn rất tận tình chia sẻ kho báu của mình. Bố mẹ nói rồi, thân là chủ nhà thì phải hiếu khách.

Tả Nhật Minh nhìn Khương Lễ Hào tự tin hoà nhập vào trò chơi đám trẻ, tựa hồ hắn đã không còn dáng vẻ quý khí của một công tử khét tiếng làng chơi. Từ việc đào giun, sau đó ngồi chực chờ hàng đống giờ đồng hồ bên bờ ao để câu bằng được con cá.

“Có được không đó?”


“Tụi mày yên tâm, tao có kinh nghiệm câu được hai bận rồi, lần nào cũng dính cá to.”

Khương Lễ Hào thong dong ngồi trên tấm bạt được trải ra, nhìn Thẩm Trạch cùng hai em mình chơi trò hái hoa lục bình. Ánh mắt hắn không thể kìm được nổi nhu tình tràn lan, tựa như không gian chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

“Chuyện ở thành phố sao rồi?”

“Vẫn vậy mà thôi. Kiều Tư Tư có vẻ nhùng nhằng không tính chuyện kết hôn nên nhà họ Tạ không ưng ý lắm. Bất quá, ba Khương đã cho họ một món quà hậu hĩnh nên tin đồn về mày và Kiều Tư Tư đã bị ém bớt. Dù sao cũng là Tạ gia tự mình lên tiếng, làm gì còn ai có thể nói này nói kia chứ?!”

Khương Lễ Hào nhắm mắt. Hắn nhận ra dường như thời gian khiến mình thật sự quên rất nhanh chuyện của những năm xưa. Dáng vẻ của Kiều Tư Tư khi ấy, thướt tha trong gió dần dần bị lu mờ trong tâm trí của hắn, thay thế bằng nụ cười tươi xinh của Thẩm Trạch, lúc này đây dường như không thứ gì có thể khiến hắn phân tâm khỏi nó.

Khương Lễ Hào biết tất cả đã chệch khỏi đường ray, mọi thứ mà hắn dự liệu trái ngược hoàn toàn. Vốn chỉ là một thế thân, vốn phải là Kiều Tư Tư - người mà hắn dự định sẽ tỏ tình, hay đại loại là thế. Nhưng bây giờ đây, hắn lại ở chỗ này cùng với Thẩm Trạch mà không chút vướng bận nào. Là tự hắn muốn thế - hắn không thể phủ nhận điều đó.

“Chuyện Kiều Tư Tư bị bạo hành tao nhờ mày điều tra sao rồi?”


“Còn thế nào nữa? Tao đoán đúng. Tất cả là một vở kịch thôi. Mà Kiều Tư Tư cũng thật là hi sinh, cô ta tự mình gây ra mấy vết thương đó cốt để mày động lòng, quyết tâm bám dính lấy mày không thôi.”

Kiều Tư Tư cũng thật đủ tàn nhẫn với bản thân. Khi Nhĩ Linh bắt tay điều tra, chính cô cũng không ngờ được một tiểu thư trông có vẻ mềm yếu như Kiều Tư Tư lại sẵn sàng để vệ sĩ tạo nên những vết bầm tím trên cánh tay mình, tạo ra một màn kịch bạo hành gia đình cho Khương Lễ Hào xem. Cô ta cũng đủ thông mình, hiểu rõ đàn ông cần gì ở một người phụ nữ, chẳng phải là một người phụ nữ yếu mềm sẽ dễ dàng thu hút một gã đàn ông ham muốn che chở cho mình hơn sao.

Tiếc là Khương Lễ Hào không còn là người em trai hiền lành một lòng một dạ vì cô ta như trước kia nữa. Hắn đã trở thành một kẻ đa nghi, nụ cười trên mặt không biết là thật hay giả, ngay cả hắn còn không hiểu rõ mình, huống chi là một cô gái đã xa cách hắn hơn hai năm. Kiều Tư Tư ở phía xa có thể là bạch nguyệt quang mà Khương Lễ Hào luôn mong chờ, nhưng sâu vào trong, sẽ chỉ còn một bộ mặt xấu xí không thôi.

“Có bằng chứng không?”

“Tao làm việc sao có thể không có bằng chứng. Toàn bộ chứng cứ tao gửi qua cho mày rồi. Dù sao đám vệ sĩ kia cũng nhát chết, tao chỉ doạ vài câu thêm cho ít tiền đã khai sạch sẽ. Mày tính xử lý chuyện này thế nào?”


Tả Nhật Minh thật sự rất thắc mắc, rốt cuộc Khương Lễ Hào có đủ nhẫn tâm để xử trị Kiều Tư Tư hay không. Nói gì thì nói, đây cũng là người mà hắn giữ trong lòng bao nhiêu năm nay… tiếc là…. Khương Lễ Hào bây giờ quá đỗi thâm trầm, tất cả đều không đoán được hướng đi của hắn.

Hắn đứng dậy, tiến về phía ba người đang vui vẻ hái hoa bắt bướm ngất trời kia, cá cắn câu cũng không quan tâm.

Nhĩ Linh nhìn theo bóng lưng của hắn. Cô hiểu rằng e là Khương Lễ Hào đã có quyết định của mình rồi.

E là … những kẻ kia thật sự khó thoát… ngay cả Kiều Tư Tư cũng vậy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận