Một Lần Yêu

“Khương Lễ Hào, Khương Lễ Hào, Khương Lễ Hào,……”

Kiều Tư Tư kêu gào trong điên loạn, hai tay ôm đầu, gào thét nom vô cùng đáng thương. Trên tay cô toàn bộ là vết thương cào cấu do chính bản thân mình gây ra. Cả người cô gầy rộc, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Mái tóc dài chải chuốt tỉ mỉ nay đã rối tung lên.

Kiều Tư Tư khóc điên dại, hai tay che mặt, dường như rất đau khổ.

Thật là một cảnh tượng khiến người đau xót.

“Cô ta làm sao vậy?”

Nhĩ Linh hỏi Khương Lễ Hào, người vẫn đang ngồi nhắm mắt từ nãy đến giờ.

“Nhà họ Kiều liên lạc trong đêm. Nói rằng Kiều Tư Tư chịu nhiều áp lực nên suýt chút phát điên. Nhĩ Linh, cậu nói xem, bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Lúc nãy tớ vào trong thì cô ta cứ ôm tớ khóc rấm rứt mãi thôi.”

“Chịu nhiều áp lực? Ai làm gì cô ta?”

“Còn ai vào đây ngoài chuyện Tạ Túc muốn ép hôn nhưng người đẹp không chịu. Nhà họ Kiều muốn ra mặt từ hôn, đền bù gì đó, chỉ là Tạ gia nhất quyết từ chối mà thôi. Nghe nói đêm qua Kiều tiểu thư suýt nữa tự tử nữa cơ.”

“Cái gì? Chẳng phải ban đầu chính Kiều Tư Tư là người chấp nhận hôn ước hay sao?”

Khương Lễ Hào lắc đầu. Điều thú vị hơn nữa mà hắn nghe được, chính là chuyện vốn dĩ Kiều Tư Tư không có tình cảm với Tạ Túc, chẳng qua là mù mắt và bị bắt ép. Kiều Hạ còn nói với hắn, trong phòng Kiều Tư Tư cất giấu rất nhiều tranh vẽ hắn, nói hắn cần phải chịu trách nhiệm cho Kiều Tư Tư.

Tất nhiên, Khương Lễ Hào có chút mông lung.

Kiều Tư Tư có tình cảm với hắn? Từ bao giờ và khi nào?! Tại sao cô ta thích hắn lại bỏ ra nước ngoài bao nhiêu năm, lại chấp nhận một vị hôn phu nào đó mà không phải hắn.

Hay khi đó là vì hắn không có năng lực che chở bảo vệ cho Kiều Tư Tư?

Rất nhiều câu trả lời mà Khương Lễ Hào đưa ra để bào chữa cho bạch nguyệt quang của hắn. Cuối cùng Khương Lễ Hào phát hiện, tất cả đều vô lý cả thôi.

Thẩm Trạch từng yêu hắn rất nhiều, bây giờ vẫn vậy đúng chứ?! Cậu chưa từng ngại ngùng điều gì bày tỏ tình cảm với hắn, từ những món ăn đến những món quà nhỏ nhất. Chưa một lần khiến hắn đau buồn.

Yêu là phải nói. Tình yêu luôn hiện diện trong mắt, dẫu có ngàn vạn cách giấu cũng sẽ không được.

Kiều Tư Tư không yêu hắn đâu, nên hắn không thấy.

Mà có lẽ Khương Lễ Hào cũng không yêu Kiều Tư Tư đến vậy. Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Có lẽ vì người chị đã rời đi, Khương Lễ Hào lại trao nhầm niềm tin, hoặc chính hắn cũng không hiểu yêu là gì.

…****************…

“A lô…. Sao đấy?!”

Thẩm Trạch nói bằng chất giọng ngái ngủ. Cậu nhìn đồng hồ.

Đã hơn hai giờ sáng, không biết Khương Lễ Hào phát điên cái gì mà gọi cho cậu hơn ba cuộc.

“Xuống đón tớ đi, tớ đang ở dưới.”

“Hả?!”

Ngoài trời mưa rất lớn, dẫu có ô nhưng Khương Lễ Hào vẫn bị ướt đôi chút. Căn phòng nho nhỏ nhưng ấm cúng. Hắn ngồi trên giường, uống một ngụm nước gừng mà Thẩm Trạch lọ mọ trong bếp nấu.

Thật ấm…

Khương Lễ Hào không thích nước đường gừng, mùi hơi hăng, lại không có táo đỏ như người hầu nhà hắn thường nấu. Nhưng nó thật sự rất ấm. Cái ấm áp này lan toả đến tận tâm can hắn, nhẹ nhàng như cách mà Thẩm Trạch bước vào cuộc sống của hắn vậy.

“Có chuyện gì mà cậu đến giờ này thế? Có muốn ăn gì không?”

Thẩm Trạch nhìn Khương Lễ Hào, khuôn mặt hắn vẫn điển trai như thường, nhưng dường như có gì đó vẫn thiếu sức sống. Không giống với hắn thường ngày cho lắm.

Trong mắt Thẩm Trạch, Khương Lễ Hào lúc nào cũng cao cao tại thượng. Chẳng lúc nào hắn thể hiện mình quá yếu đuối trước mặt bất cứ ai. Sự mạnh mẽ và lạnh lùng của hắn khiến không một ai có thể hiểu được hắn một cách toàn diện. Ngay cả khi Thẩm Trạch cố hiểu Khương Lễ Hào, cũng không cách nào.

Lúc mà tình yêu ấy còn trong ảo tưởng, Thẩm Trạch chỉ cố gắng ở bên hắn mà thôi. Sự im lặng ở bên cạnh của cậu thế mà khiến Khương Lễ Hào không thoát ra được. Thậm chí trong lúc mông lung nhất, hắn cũng tìm đến cậu, trong một đêm mưa, khi mà thèm một thứ gì đó, chỉ đơn giản là hơi ấm của Thẩm Trạch, một cái ôm, được vùi mình vào chăn đệm và hít hà lấy hương thơm từ cơ thể của Thẩm Trạch.

Trong một căn trọ chật hẹp… nếu bình thường, Khương Lễ Hào còn không thèm bước chân vào đây. Chỉ là nơi này có Thẩm Trạch. Không biết hắn đã bao nhiêu lần xuống nước, coi Thẩm Trạch là ngoại lệ.

Vẫn như cũ, đây nào phải là Khương Lễ Hào. Có lec Khương Lễ Hào ngày xưa đã chết….

“Nấu mì đi, nấu ba gói chúng ta cùng ăn.”

Thẩm Trạch mấp máy môi, muốn tìm hiểu xem tốt cuộc Khương Lễ Hào chịu phải đả kích gì mà chạy đến đây chỉ để ăn mì vậy.

“Cậu làm sao thế?!”

Chất giọng của Thẩm Trạch rất đặc biệt. Nó trong trẻo mà lại ấm áp. Khương Lễ Hào không khống chế được nên nhướng người hôn nhẹ lên môi cậu.

“Không có gì cả, chỉ là thèm ăn mì cậu nấu mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui