Sau khi Khương Linh Trúc nhận được câu trả lời chính xác, nàng nhẹ nhàng mỉm cười với hai người họ, đưa tay cầm lấy túi vải mà hai người đang đựng than rồi quay trở lại phòng.
Sau khi nhóm lửa, cuối cùng căn phòng cũng trở nên ấm áp hơn.
Nàng ngồi bên giường suy nghĩ về thưởng hoa yến.
Tôn Vĩnh Dân là một tên cặn bã, nàng chắc chắn không thể lấy gã ta.
Nếu như có thể định được một mối hôn sự khác trước khi Tôn Vĩnh Dân cầu thân, thì dù cho Tôn thị không cam lòng cũng không có cách nào.
Thưởng hoa yến này đến vừa đúng lúc, chỉ cần nàng có thể tìm được người, chỉ cần trong buổi yến hội ngày mai nàng có thể tìm được người đồng ý thành gia lập thất với mình, vậy thì có thể tránh được lời đề thân của Tôn gia rồi, nhưng trước mắt thì nàng đang gặp phải hai vấn đề.
Thứ nhất, làm thế nào để đảm bảo người mà ngày mai nàng vội vàng tìm thấy sẽ tốt hơn Tôn Vĩnh Dân, lỡ đâu đối phương cũng là một tên cặn bã thì sao?
Từ trong ký ức của nguyên chủ, Khương Linh Trúc kiếm ra được một người.
Nhị công tử của Hộ bộ Thị lang Lý gia, Lý Tụng, năm nay hai mươi tuổi, năm ngoái tại buổi cung yến Tết Nguyên Tiêu nguyên chủ đã vô tình làm bẩn y phục, trên đường đi thay y phục thì chạm mặt Lý Tụng cũng bị đổ rượu lên người, đối phương hành xử lễ độ, lời nói nho nhã, ngoại hình cũng rất tuấn tú.
Sau một vài lần nói chuyện, dù nguyên chủ đã cố kiềm chế nhưng nàng vẫn động lòng, trong lời nói của gã cũng có chút ý tứ.
Khương Linh Trúc nghĩ nếu nàng đến tìm gã, có lẽ sẽ có triển vọng*.
*raw là 应该有戏, có nghĩa đen là "có khả năng có kịch".
Cụm từ này thường được dùng để chỉ rằng một việc nào đó có triển vọng thành công hoặc có cơ hội tốt.
Nhưng vấn đề thứ hai chính là, Tôn thị không hề có ý định dẫn nàng đến tham gia thưởng hoa yến này, không có thiệp mời, sao nàng có thể đến yến hội tìm Lý Tụng được?
Khương Linh Trúc trầm ngâm nhìn ra bên ngoài, viện tử phủ đầy tuyết, nàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ.
Sáng hôm sau, chiếc xe của phủ Thượng thư đang đi về hoàng cung, khi đi qua một con phố thì phía trước bất ngờ bị một nhóm người chặn lại, tốc độ xe ngựa cũng chậm lại.
Ngồi trong xe là nữ nhi của Tôn thị, nhị tiểu thư Khương Tuyết Lan.
Cảm giác xe ngựa đi chậm dần, nàng ấy nhíu mày kéo màn xe nhìn ra ngoài, rất không vui nói với nha hoàn đi cùng: "Đi lên phía trước xem xem có chuyện gì."
Nha hoàn chạy nhanh qua đó, lúc trở về vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Nhị tiểu thư, là...!là đại tiểu thư đang ở phía trước, đắp, đắp người tuyết…."
Khương Tuyết Lan nghĩ mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Nha hoàn nói lại một lần nữa, Khương Tuyết Lan lại càng không hiểu: "Khương Linh Trúc to gan như thế à? Nhưng cũng chỉ là một người tuyết thôi mà, có gì mà dân chúng vây xem nhiều thế?"
Nha hoàn ấp úng mãi không nói được, Khương Tuyết Lan dứt khoát bước xuống xe, nàng ấy muốn nhìn xem Khương Linh Trúc đang bày trò gì.
Hộ viện đi cùng tách nhóm người tạo ra một lối đi, nàng ấy đi về phía trước nhìn thấy Khương Linh Trúc mặc thường phục nhạt màu, bên cạnh nàng còn có một người tuyết sống động như… thật?
Một con hổ màu trắng tuyết nằm bò trên mặt đất, biểu cảm rất chân thật, đang đưa mắt trêu chọc con thỏ tai dài dưới chân nó, trong mắt con thỏ là sự sợ hãi và van nài.
Trên lưng hổ còn có một đàn chim nhỏ đứng dàn hàng ngang, xem chừng như sắp vỗ cánh bay cao.
Mặc dù không có màu sắc tô điểm nhưng tượng tuyết này trông vẫn rất chân thật, đừng nói đến dân chúng, ngay cả Khương Tuyết Lan, người luôn tự nhận là mình đã nhìn thấy hết cảnh đời cũng không thể rời mắt.
Một con chim tuyết dễ thương được đưa đến trước mặt nàng ấy, nàng ấy nghe thấy Khương Linh Trúc nhẹ nhàng nói: "Nếu muội có thể mang những thứ này vào hoàng cung, chắc chắn sẽ được cộng thêm không ít điểm đâu."
Khương Tuyết Lan nhìn thấy con chim tuyết giống hệt như thật thì rất hào hứng, nếu như nàng ấy có thể mang những thứ này đến cung yến, nói không chừng các hoàng tử sẽ xem trọng nàng ấy.
Nàng ấy đưa tay định nhận lấy nhưng Khương Linh Trúc lại rút tay về, giọng nói mềm mại nhẹ có hơi chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc là mấy thứ này đều làm từ tuyết, sợ là đợi đến lúc tiến cung đã không còn nguyên vẹn nữa rồi."
Khương Tuyết Lan đột nhiên ngẩng đầu, Khương Linh Trúc đang mỉm cười với nàng ấy: "Cùng nhau tiến cung nhé? Muội muội."