Một Lòng Một Dạ


Trình Hiểu Yên lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên mấy chuyện ỷ mạnh hiếp yếu như này đâu đâu cũng xảy ra, dù là ở thành phố Nam hay ở thành phố Bắc.

Mà cô ghét nhất chính là nhìn những kẻ bắt nạt tác oai tác oái.

Trình Hiểu Yên sải bước về phía con hẻm, lúc một trong hai đứa con gái đang giơ tay định tát người phụ nữ thì Trình Hiểu Yên túm lấy phần tóc đằng sau ót cô ta rồi kéo ngược ra đằng sau.

Nữ học sinh bất ngờ bị túm tóc không kịp phòng bị liền la oai oái và dùng tay giữ lấy tay Trình Hiểu Yên.
Những học sinh khác cũng bị giật mình mà bất giác lùi lại phía sau.

Một học sinh nam to con nhất trong đám thấy vậy thì nghiến răng chửi “Má nó, bà thím ở đâu ra vậy?” rồi bổ nhào phía Trình Hiểu Yên, giơ tay định nắm lấy cổ áo cô.

Trình Hiểu Yên thân thủ tốt lập tức phản ứng lại, cô đẩy nữ học sinh đang bị mình túm tóc qua một bên rồi lùi lại vài bước tránh được cái chụp của nam học sinh.

Cậu học sinh chụp hụt nên mất đà loạng choạng xém ngã nhào về phía trước nhưng may mà giữ thăng băng lại được.

Tuy nhiên còn chưa kịp đứng lại đàng hoàng, Trình Hiểu Yên đã nhân cơ hội nắm lấy cánh tay đang duỗi ra của cậu ta, kéo về phía mình và thuận thế ném ra ngoài con hẻm.


Cậu học sinh vừa văng ra ngoài thì xui rủi va phải người một người đi xe đạp đang chạy băng qua, cả hai cùng té xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Hai tên học sinh nam còn lại chứng kiến bạn mình thua cuộc trước một người phụ nữ thì tức giận nghiến răng rồi cùng lúc xông về phía Trình Hiểu Yên.

Trình Hiểu Yên hạ tầm mắt, cô cuộn chặt tay thành nắm đấm, thủ thế rồi nhắm vào mặt của tên đến trước, không hề nương tay mà dùng toàn lực vung thẳng vào sống mũi của cậu ta làm cậu ta đau điếng hét lên rồi ôm mũi thụt lùi lại đằng sau.
Tên đến chậm hơn một chút nhân lúc Trình Hiểu Yên đang đánh tên kia thì liền vung nắm đấm vào Trình Hiểu Yên nhưng bị cô dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay.

Trình Hiểu Yên xoay người, đưa lưng về phía hắn, gác tay hắn qua vai mình rồi lấy đà vật tên đó lộn một vòng, ngã nhào xuống đất.

Ba học sinh nam bị Trình Hiểu Yên hạ gục nằm lăn lộn trên đất đau đến kêu cha gọi mẹ, hai nữ sinh chứng kiến cảnh tượng đó thì ôm lấy nhau, ánh mắt sợ hãi nhìn cô, lùi lại không dám tiến thêm bước nào.
Trình Hiểu Yên ánh mắt chán ghét nhìn mấy đứa học sinh không lo học hành mà chỉ biết đi bắt nạt người yếu thế này, cô đút tay vào túi quần, lười biếng lên tiếng “Này, mau đứng dậy rồi biến đi.”
Hai học sinh nữ sợ bị cô đánh tiếp nên vội vàng chạy lại đỡ ba học sinh nam kia lên rồi cả đám co giò bỏ chạy.

Trình Hiểu Yên lúc này mới quay sang nhìn người phụ nữ, cô đưa tay chạm vào vai cô ta, lịch sự hỏi “Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ toàn thân diện đồ đen, cô ta liếc nhìn bàn tay đang chạm lên vai mình của Trình Hiểu Yên nhưng nhanh chóng dời tầm mắt, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng “Tôi không sao, cảm ơn cô nhé!”
Trình Hiểu Yên gật đầu “Không cần khách sao.


Cô không sao là tốt rồi.”
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cô ta nhìn Trình Hiểu Yên chăm chú rồi khẽ lẩm bẩm “Cô giống mẹ mình thật đấy.”
Trình Hiểu Yên thoáng ngỡ ngàng, nhưng không chắc mình nghe đúng, cô nhíu mày “Cô vừa nói gì cơ?”
Người phụ nữ chỉnh lại lời “Ý tôi là, cô trông thật xinh đẹp, chắc là được di truyền từ mẹ.”
Đầu mày Trình Hiểu Yên lúc này giãn ra, cô mỉm cười “Cảm ơn cô.

Vậy cô cẩn thận nhé, tôi còn có việc nên đi trước.”
Trình Hiểu Yên nói xong thì xoay người định rời đi thì bị người phụ nữ giữ lại “Cô không cần tôi báo đáp gì sao?”
Trình Hiểu Yên nghe vậy thì bật cười, đây là lần đầu cô giúp đỡ người khác mà được đối phương ngỏ ý muốn đền đáp, “Không cần đâu.

Tôi chỉ là nhìn không thuận mắt đám học sinh mới tí tuổi đầu đã bắt chước bọn côn đồ ỷ đông ỷ mạnh ăn hiếp yếu nên mới dạy chúng một bài học.

Cô không cần để trong lòng.”
Người phụ nữ vẻ mặt cảm động nhìn Trình Hiểu Yên, nhưng sao trong đôi mắt ấy Trình Hiểu Yên lại cảm nhận được có chút… tự hào “Ôi trời, cô thật tốt bụng làm sao.”
Người phụ nữ đưa một tay ôm má, cô ta nghiêng đầu, nhướng mày nói bằng giọng bất đắc dĩ “Nhưng làm sao đây, mẹ tôi luôn dạy rằng, nếu ta nhận được ân huệ từ ai đó, thì nhất định phải báo đáp lại cho họ.


Trước giờ tôi vẫn thường đưa chút tiền thay cho lời cảm ơn, nhưng nhìn cô có vẻ không phải là người thích những thứ trần tục như vậy… Nhưng may mắn thay tôi biết chút ít về bói toán.

Chi bằng… để tôi bói cho cô một quẻ nhé!” Người phụ nữ nói xong thì nở một nụ cười bí ẩn.
Trình Hiểu Yên có chút khó xử, có vẻ như nếu cô không đồng ý thì người phụ nữ này chắc chắn cũng sẽ không bỏ cuộc, dù sao cũng chỉ tốn chút thời gian, Trình Hiểu Yên chỉ đành bất đắc dĩ nhận lời.
Người phụ nữ thấy vậy thì nụ cười trên môi càng đậm hơn, cô ta kéo Trình Hiểu Yên vào một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi xuống một góc bàn.

Người phụ nữ lấy ra một bộ bài, xào đều rồi trải dài trên bàn, làm xong cô ta lên tiếng nói với Trình Hiểu Yên “Cô từ trong này rút ra ba lá bài đi.”
Trình Hiểu Yên rút bừa ba lá, sau khi lật những lá bài, người phụ nữ chống cằm nhìn những hình ảnh tượng trưng cho điều gì đó trên các lá bài rồi cất giọng “Ôi trời, thật là một cô gái số khổ, cô đã vất vả nhiều rồi.”
Nói đoạn người phụ nữ có chút trầm ngâm, một lúc sau cô ta tiếp tục “Hừm, ở bên cạnh cô có hai người đàn ông.

Nhưng một người đã ra đi.

Ôi trời, chắc là cô đau lòng lắm.”
Trình Hiểu Yên bất giác lạnh sống lưng, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ rồi vô thức nuốt nước bọt.

Trình Hiểu Yên đôi mắt lộ rõ vẻ khó tin nhìn những lá bài trên bàn, thứ này rốt cuộc là gì? Sao lại có thể chính xác đến như vậy?
Người phụ nữ vẫn chăm chú nhìn những lá bài rồi tiếp tục “Tuy người đàn ông đã ra đi và cô mới thật sự là định mệnh của đối phương.

Nhưng người đàn ông còn lại cũng là một người tốt, đáng để dựa vào.”
Ngừng một đoạn người phụ nữ ngước lên nhìn Trình Hiểu Yên rồi tiếp tục “Cô nghĩ sao về người còn lại?”

Trình Hiểu Yên suy tư nhìn những lá bài, tuy không chắc lắm nhưng cô có cảm giác ‘người đàn ông còn lại’ trong lời người phụ nữ chính là Trạch Siêu, lát sau cô mỉm cười lên tiếng “Tôi cảm thấy may mắn… tôi và anh ấy hoá ra là định mệnh của nhau.”
Người phụ nữ đôi mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ sâu không chút gợn sóng, cô ta nghiêm túc nhìn Trình Hiểu Yên một lúc lâu như muốn xác thực điều gì.

Lát sau cô ta thu lại tầm mắt, cong khoé môi mỉm cười “Tôi đã hiểu sự lựa chọn của cô.

Vậy bây giờ đến lượt tôi đền đáp cô đây.”
Nói rồi người phụ nữ đưa cho Trình Hiểu Yên một miếng đá thạch anh nhỏ rồi nói tiếp “Miếng đá này sẽ đem lại sự may mắn bất ngờ cho cô đấy.

Một sự may mắn… mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ngờ tới được.”
Trình Hiểu Yên nhận lấy miếng đá từ tay người phụ nữ rồi đưa về phía có ánh sáng, ngắm một cách say mê, quả thật là một viên đá đẹp, thạch anh đen, cô gần như chìm đắm trong vẻ đẹp vô thực của nó.

Viên đá này làm cô bất giác nhớ đến chiếc vòng mà mình đã đưa cho Phàm Dực.
Còn chưa để Trình Hiểu Yên kịp nói gì tiếp thì người phụ nữ đã tiếp tục “Tối nay, lúc 9 giờ cô hãy đi tới quán rượu Persephone, nhưng đừng vào trong mà hãy đứng đợi ở bên ngoài.”
Trình Hiểu Yên cau mày khó hiểu “Tại sao?”
Người phụ nữ nở nụ cười thần bí rồi đưa ngón trỏ lên môi “Suỵt” một tiếng “Lúc đó cô sẽ biết.”
Sau khi được người phụ nữ coi bói xong, Trình Hiểu Yên mơ mơ hồ hồ ra khỏi quán cà phê.

Người phụ nữ vừa thu xếp những lá bài vừa lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên chút thương xót “Nếu một ngày nào đó ngươi biết được những bất hạnh mà người đàn ông đó gặp phải là do ngươi gây ra, liệu ngươi sẽ có phản ứng thế nào đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận