Một Lòng Một Dạ


Thành phố Bắc, 3 giờ chiều, ngày 21 tháng 11
Lâm Ngữ Yến như lời hẹn hôm trước, cầm theo giấy tờ, đứng trước cổng cục dân chính chờ Phàm Dực đến.
Cô mặc quần jean áo sơ mi sáng màu cùng với một chiếc áo khoác da đơn giản, đầu đội nón kết, đeo kính bản to che đi nửa khuôn mặt.
Với thái độ ngạo mạn và không hợp tác lần trước của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến đoán có lẽ hôm nay anh ta sẽ tới muộn ít nhất là nửa giờ.
Nghĩ vậy Lâm Ngữ Yến lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng, lúc vừa định bật lửa châm điếu thuốc thì một chiếc Bentley đen tuyền xuất hiện.
Bánh xe lăn chậm dần rồi dừng hẳn lại trước chỗ Lâm Ngữ Yến đang đứng.
Giang Mặc và Tư Kỳ lần lượt bước xuống xe, Tư Kỳ ngồi ở ghế phụ sau khi bước xuống liền nhanh chóng mở cửa cho Phàm Dực.
Ban đầu Lâm Ngữ Yến không nghĩ người đến là Phàm Dực vì cô vốn cho rằng anh sẽ đến trễ.

Cô tưởng là một cặp đôi khác đến đăng ký kết hôn, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt của Giang Mặc, Lâm Ngữ Yến liền biết người đến là anh.
Tầm mắt cô rơi vào đôi giày da đen bóng dưới nền xi măng xám của anh.
Một cảm giác quen thuộc đột nhiên ùa về, xông thẳng vào đại não Lâm Ngữ Yến, hình ảnh về đôi chân thon dài mang giày da đen của người đàn ông ung dung vắt chéo, đung đưa qua lại theo tiếng nhạc chợt hiện lên trong đầu cô.
Lâm Ngữ Yến bất giấc hồi hộp chờ đợi gương mặt đăng sau cánh cửa xe kia.

Phàm Dực chậm rãi bước xuống xe, động tác của anh chậm đến nỗi không biết nên gọi là từ tốn hay nên gọi là lười biếng.
Có lẽ là vì vừa đáp máy bay, Phàm Dực diện đồ khá đơn giản, quần tây phối cùng áo sơ mi, có chút mỏng so với nhiệt độ hiện tại của thành phố Bắc, nhưng dường như anh không cảm thấy lạnh, vì anh thậm chí còn sắn tay áo lên tận khuỷu tay.
Lâm Ngữ Yến hoàn toàn chìm đắm vào gương mặt của Phàm Dực.
Nếu mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng đối với nửa kia của bản thân, thì Phàm Dực chính là tiêu chuẩn đó của
Lâm Ngữ Yên.
Đôi mắt hẹp dài, chiếc mũi cao thắng, nhân trung rõ ràng, gương mặt góc cạnh, Lâm Ngữ Yến nhìn đến ngơ ngấn cả người.
Nhưng cũng may là nhờ chiếc kính mát bản to che lại, không ai nhận ra vẻ mặt bị hút hồn này của Lâm Ngữ Yến.
Phàm Dực lãnh đạm nhìn cục dân chính trước mặt, trên gương mặt anh không nhìn ra chút biểu cảm gì, nhưng khi anh quay sang nhìn thấy Lâm Ngữ Yến, đầu mày liền vô thức nhíu lại, đôi mắt lập tức bộc lộ rõ sự chán ghét cùng khinh thường.
Lâm Ngữ Yến bị ánh mắt kia sắc lạnh kia kéo về lại hiện thực.

Ánh mắt đó của Phàm Dực còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời mùa đông của thành phố Bắc, làm Lâm Ngữ Yến bất giác cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Chưa gì đã bị ném cho ánh mắt chán ghét, Lâm Ngữ Yến tức đến nghẹn lời.

Cô rút điếu thuốc đang ngậm trên miệng ra, nhếch mép cười lạnh "Này Phàm tiên sinh, chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn mà anh đã muốn khai chiến rồi sao? Ánh mắt đó là gì vậy? Anh tưởng có mình anh bị ép buộc sao? Tôi thì tình nguyện chắc? Đúng là nực cười."
Nói rồi Lâm Ngữ Yến không tiếp tục để ý đến Phàm Dực, cô đưa lại điếu thuốc lên miệng rồi lấy ra hộp quẹt châm lửa.
Nhưng sau khi cố gắng bật đến lần thứ 6 mà vẫn không lên, Lâm Ngữ Yến bực dọc mắng "Chết tiệt, đúng là một ngày xúi quẩy!" Vừa mắng cô vừa nhìn thẳng Phàm Dực như khiêu khích.
Tâm trạng thoải mái của Lâm Ngữ Yến hoàn toàn bị phá hỏng, cô bẻ cong điếu thuốc rồi quăng vào thùng rác bên cạnh, trực tiếp sải bước đi vào bên trong cục dân chính mà không nói lời nào với mấy người Phàm Dực.
Phàm Dực cau mày, tâm trạng anh cũng đang vô cùng không tốt, lồng ngực phập phồng như đang cố kìm nén sự khó chịu.

Lát sau anh cùng Tư Kỳ và Giang Mặc cũng bước vào trong.
"Hai người có đem đủ giấy tờ không?" Một nhân viên nữ trẻ tuổi theo thông lệ hỏi.
"Đây ạ." Lâm Ngữ Yến đưa tập hồ sơ đựng giấy tờ của mình cho cô nhân viên.
Phàm Dực ngồi im một chỗ không lên tiếng, lúc cô nhân viên định hỏi lần nữa thì Tư Kỳ đứng phía sau đã đưa lên một tập hồ sơ giấy tờ của Phàm Dực.
Cô nhân viên hơi dè dặt nhìn Giang Mặc và Tư Kỳ đang đứng đằng sau Phàm Dực, gương mặt có chút hoang mang cùng sợ sệt.
Sau một lúc kiểm tra giấy tờ, cô nhân viên quay sang nói với Lâm Ngữ Yến "Phiền cô tháo kính và mũ để tôi xác nhân danh tính."

Lâm Ngữ Yến lúc này mới chợt nhận ra mình vẫn còn đeo kính mát và mũ, cô có chút xấu hổ làm theo lời cô nhân viên trẻ.
Phàm Dực ở bên cạnh đang thong thả vắt chéo chân, khoanh tay chờ làm thủ tục thì đột nhiên đôi mắt mở to, đồng tử co lại, anh giật mình ngồi thẳng dậy nhìn đăm đăm gương mặt Lâm Ngữ Yến "Cô là ai vậy?"
Lời anh nói ra làm mọi người xung quanh trở nên hoang mang đông cứng.

Ngay cả Tư Kỳ và Giang Mặc đằng sau cũng bị lời của anh làm cho ngơ ra, hai người nhìn nhau không biết Phàm Dực hỏi vậy là có ý gì.
Cô nhân viên cũng ngơ ngác trước tình huống độc lạ này, trường hợp này là lần đầu tiên cô gặp phải từ lúc cô vào làm ở đây.
Lâm Ngữ Yến cũng ngẩn người trong giây lát, nhưng rất nhanh sau cô đã phản ứng lại.
Lâm Ngữ Yến quay sang nhướng mày cười lạnh với Phàm Dực, lời nói ra đầy vẻ châm chọc "Có chút muộn nhưng xin giới thiệu tôi tên Lâm Ngữ Yến, là người đang làm thủ tục đăng ký kết hôn cùng anh và sắp trở thành vợ hợp pháp của anh."
Phàm Dực gương mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng, anh giống như không nghe hiểu lời của Lâm Ngữ Yến, ánh mắt nhìn cô vô cùng kỳ lạ.
Giang Mặc thấy vậy thì tiến lên hỏi nhỏ bên tai Phàm Dực "Có chuyện gì sao anh Dực?"
Phàm Dực hạ thấp giọng hỏi "Cô ta là người mà chú đã gặp ở nhà hàng?"
Giang Mặc gật đầu xác nhận "Đúng vậy ạ.

Có gì khác thường sao ạ?"
Phàm Dực hơi cau mày, gương mặt anh vẫn còn chút mông lung "Không có gì, tôi biết rồi."
Sau đó Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực vẫn tiếp tục hoàn thành các thủ tục đăng ký kết hôn.
Phàm Dực thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt của Lâm Ngữ Yến một cách khó hiểu.


Mỗi lần như vậy, Lâm Ngữ Yến lại quay sang trừng mắt nhìn lại anh ta.
Hai người chuẩn bị trở thành vợ chồng hợp pháp nhưng ánh mắt nhìn nhau lại ngập mùi thuốc súng, khiến cho cô nhân viên trẻ phải hỏi lại mấy lần rằng hai người có chắc chắn muốn kết hôn không.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến bước ra khỏi cục dân chính với tâm trạng vô cùng tệ.
Phàm Dực lấy từ trong túi một mảnh giấy nhỏ, anh kẹp ở hai đầu ngón tay đưa tới cho Lâm Ngữ Yến "Cô sắp xếp xong đồ đạc thì tới biệt thự Mộng Yên đi.

Đây là địa chỉ."
Lâm Ngữ Yến thở dài "Ừ" một tiếng rồi cầm lấy mảnh giấy đi về phía bãi đỗ xe.
Phàm Dực trầm ngâm nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Ngữ Yến.
"Xe tới rồi anh Dực" Giang Mặc lên tiếng kéo tầm mắt Phàm Dực trở lại.
Phàm Dực ngồi vào trong, chiếc xe từ từ lăn bánh, anh đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lướt qua càng lúc càng nhanh hơn, đột nhiên lên tiếng "Chú nói, cô ta làm nghề gì?"
Biết Phàm Dực đang nói chuyện với mình, Giang Mặc đáp "Diễn viên ạ."
Nghe thấy câu trả lời, Phàm Dực đưa tay lấy chiếc iPad bên cạnh rồi lên mạng nhấn vào thanh tìm kiếm, nhập vào dòng chữ "diễn viên Lâm Ngữ Yến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận