Vào lúc Lâm Ngữ Yến mở mắt dậy lần nữa, đập vào mắt cô là gương mặt phiền muộn pha lẫn chút mệt mỏi của
Phàm Dực.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến tỉnh lại, vẻ mặt Phàm Dực hiện lên tia mừng rỡ, anh ngồi bật dậy, có chút gấp gáp lên tiếng "Cô dậy rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?"
Hàng mi của Lâm Ngữ Yến khẽ động, cô chớp khẽ đôi mắt nhìn gương mặt phóng đại của Phàm Dực, bên tai ngoại trừ câu nói vừa rồi của anh, còn vang lên tiếng thút thít của một cô gái.
Lâm Ngữ Yến dời tầm mắt về nơi phát ra âm thanh, Phương Trúc đang ở cách đó không xa, vừa mếu máo khóc vừa lo lắng, không rời mắt khỏi người cô.
Lâm Ngữ Yến lại lia mắt nhìn sang bên cạnh, Giang Mặc ở kế bên Phương Trúc, sắc mặt nghiêm túc cau mày quan sát cô.
Giờ phút này, Lâm Ngữ Yến cuối cùng cũng nhớ ra, sở dĩ vào lần đầu tiên cô gặp Giang Mặc ở nhà hàng lại thấy anh trông quen mắt đến như vậy là bởi anh chính là người đàn ông đã đi cùng với Phàm Dực lúc đó.
Hai người họ là hai người mà cô đã gặp ở quán karaoke Tinh Tú khi cô vẫn còn là Trình Hiểu Yên.
Các mảnh ghép đã được kết nối, sự khó hiểu về những cái tên trùng lặp một cách kỳ lạ cũng đã có lời giải đáp.
Vậy nên suy đoán của Lâm Ngữ Yến ngay trước lúc cô rơi vào hôn mê đã đúng, giấc mơ mà cô cho là ký ức về kiếp trước và cuộc sống ở kiếp này thực chất không phải là hai kiếp sống khác nhau mà là cùng một kiếp.
Nhưng còn về lý do tại sao cô từ Trình Hiểu Yên biến thành Lâm Ngữ Yến thì vẫn còn là một bí ẩn.
"Lâm Ngữ Yến! Cô ổn chứ?" Giọng nói lo lắng của Phàm Dực lần nữa vang lên kéo Lâm Ngữ Yến trở lại hiện tại.
Lâm Ngữ Yến nhìn vào gương mặt Phàm Dực, giọt lệ từ khoé mắt bất chợt trào ra lăn xuống thấm ướt cả gối.
Tất cả đã rõ ràng, người đàn ông này là Phàm Dực, anh chính là Phàm Dực mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Lâm Ngữ Yến gắng gượng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, cô cố gắng nhấc cánh tay yếu ớt của mình lên vòng qua gáy
Phàm Dực, cả người chồm tới ôm chằm lấy anh.
Lâm Ngữ Yến mỉm cười, gương mặt cô tràn đầy hạnh phúc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ liên tục trào ra.
Cô cất giọng đầy nghẹn ngào "Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Cả cơ thể Phàm Dực cứng đờ, vẻ mặt bàng hoàng, Lâm Ngữ Yến đây rốt cuộc là bị làm sao? Tay Phàm Dực dừng giữa không trung không biết nên làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật đến vậy.
Phàm Dực hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng, Lâm Ngữ Yến đang dùng hết sức mình để ôm anh.
Lâm Ngữ Yến ôm khư khư Phàm Dực đến tận hơn mười phút sau mới chịu buông ra, nhưng đôi mắt thì vẫn dán chặt lên người anh.
Nếu ánh mắt của người có thể phóng ra tia lửa thì chắc giờ này Phàm Dực đã bị nướng đến cháy khét.
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình Lâm Ngữ Yến thì bảo cô đã bình phục nhưng để chắc chắn có thể ở lại thêm hai ngày nữa để theo dõi, nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện.
Phàm Dực vì muốn chắc chắn cô đã hoàn toàn khoẻ lại nên đã lập tức đồng ý với lời của bác sĩ.
Trong hai ngày này Lâm Ngữ Yến trở nên vô cùng kỳ lạ, cô vô cùng dính người, à không đúng, phải gọi là vô cùng dính Phàm Dực.
Ngoại trừ lúc Phàm Dực đi vệ sinh, còn lại thì anh đi đâu làm gì Lâm Ngữ Yên cũng hỏi, cũng nhìn, cũng đi theo anh.
Nếu Phàm Dực đọc báo uống trà thì Lâm Ngữ Yến sẽ ngồi ở giường bệnh ngắm nhìn gương mặt anh rồi tự mình mỉm cười.
Phàm Dực định đi ra ngoài Lâm Ngữ Yến sẽ hỏi anh đi đâu và đòi đi theo anh.
Thậm chí đến ngay cả lúc ngủ Lâm Ngữ Yến cũng muốn Phàm Dực nằm cạnh mình trên cùng chiếc giường bệnh nhưng vì Phàm Dực nhất quyết không đồng ý nên cô mới ngậm ngùi chịu thôi.
Tình trạng này kéo dài xuyên suốt hai ngày, hơn nữa hình như Lâm Ngữ Yến hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Phàm Dực không biết liệu đầu của Lâm Ngữ Yến có bị đập vào đâu lúc cô hôn mê hay không?
Anh không hiểu vì sao cô lại đột nhiên thay đổi đến như vậy.
Lâm Ngữ Yến của trước đây tự lập tự cường bao nhiêu thì Lâm Ngữ Yến của bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Vì lý do nào đó mà cô đang trở nên vô cùng dựa dẫm vào anh.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là Phàm Dực ấy vậy mà lại không cảm thấy bài xích hay ghét bỏ mà ngược lại còn cảm thấy cô có chút đáng yêu...?
Nhìn gương mặt đang say giấc nồng của Lâm Ngữ Yến, nơi sắt đá nào đó bên trong Phàm Dực đang dần trở nên mềm yếu đi, anh cong nhẹ môi, ánh mắt dịu dàng chiếu vào cô, bàn tay to lớn đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của người con gái.
Ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ như giúp tô điểm thêm cho khung cảnh lãng mạn này.
Ánh sáng của trăng dịu dàng le lói soi vào bên trong căn phòng, hắt lên hai thân ảnh, dệt nên bức tranh huyền ảo mà đẹp đẽ.
Càng về đêm không khí xung quanh càng tĩnh lặng, Lâm Ngữ Yến đang yên tĩnh nhắm mắt ngủ say thì lúc này điện thoại Phàm Dực trong túi bỗng run lên.
Phàm Dực có chút giật mình, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi đến là Trạch Siêu, Phàm Dực nhấn nghe máy, sợ làm Lâm Ngữ Yến tỉnh giấc, anh vừa đi đến sofa, giọng vừa cố gắng hạ xuống đến mức thấp nhất "Tôi nghe."
"Sao rồi? Vợ anh không sao chứ?" Trạch Siêu ở đầu dây bên kia lên tiếng, anh quan tâm hỏi han.
Phàm Dực vô thức đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngữ Yến đang nằm trên giường phía bên kia, thấp giọng đáp "Ứ, đã không sao rồi.
Cảm ơn anh.
Bệnh viện mà anh bỏ vốn đầu tư cũng rất ổn đấy.
Phòng ốc rất rộng rãi, trang thiết bị cũng rất hiện đại."
Trạch Siêu nói một cách phóng khoáng "Không cần khách sáo.
Tôi đã tốn một mớ kha khá cho bệnh viện này đấy, không hiện đại làm sao được.
Mà bây giờ anh rảnh không? Cùng Giang Mặc đến Thanh Ô một chuyến uống rượu với bọn tôi.
Dù gì cũng đã đến thành phố Nam rồi."
Phàm Dực nhìn đồng hồ trên tay, 11 giờ khuya, lại nhìn qua Lâm Ngữ Yến đang ngủ say trên giường bệnh, anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Cũng được, giờ tôi sẽ qua đó."
Sau khi cúp điện thoại, Phàm Dực cầm lấy áo vest trên sofa, sải bước dài định đi ra ngoài thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng của Lâm Ngữ Yến "Anh đi đâu vậy?"