Một Lòng Một Dạ


Phàm Dực biểu cảm lãnh đạm, anh vừa lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo, lau đều lần lượt khắp hai bàn tay, vừa gật nhẹ đầu "Được, cứ làm theo lời đội trưởng Đinh đi."
Nói rồi anh quay sang cau mày nhìn Lâm Ngữ Yến, thuận tiện ném chiếc khăn tay vào thùng rác bên cạnh, hai bàn tay vừa được lau sạch sẽ ôm lấy hai vai cô, xoay qua xoay lại kiểm tra trên dưới.
Sau khi chắc chắn cô không có chỗ nào bị thương, Phàm Dực mới thở hắt ra một hơi, anh ngước lên nhìn Lâm Ngữ Yến, trong ánh mắt ngập tràn nộ khí "Em có 10 lá gan à? Sao lại dám tay không nhảy vào người đang lăm lăm con dao như vậy chứ? Lỡ bị thương thì làm thế nào?"
Đội trưởng Đinh thấy Phàm Dực cùng Lâm Ngữ Yến đang chuẩn bị nhập vai diễn một màn vợ chồng hờn dỗi thì cũng biết điều mà tránh đi chỗ khác, không làm bóng đèn cản trở hai người tình cảm với nhau.
Lâm Ngữ Yến cũng biết bản thân trong chuyện này đã khinh suất, cô mỉm cười diễm lệ choàng lấy cánh tay Phàm Dực, đưa tay vuốt vuốt ngực anh làm dịu cơn giận "Được rồi, được rồi.

Em biết rồi.

Là em đã không cẩn thận.
Tuyệt đối sẽ không có lần sau." Nói đoạn cô đưa ba ngón tay lên trời thề thốt, ánh mắt kiên định gật đầu một cái đầy chắc nịch.
Phàm Dực nghe lời hứa hẹn của Lâm Ngữ Yến thì ngọn lửa phừng phừng trong lòng lúc này mới dần nguội bớt, đầu mày anh giãn ra, nhưng ánh mắt vẫn còn chút hờn dỗi làm Lâm Ngữ Yến phải dỗ dành thêm một lúc nữa.
Lúc này, Tô Viễn Kính vừa mới nói chuyện với đội trưởng Đinh xong liền cùng Giang Mặc tiến về phía hai người, ông vừa đến liền nắm lấy bàn tay của Lâm Ngữ Yến vỗ vỗ vài cái, sốt sắng hỏi "Ôi trời cháu dâu của ta, con có làm sao không? Ông nhìn thấy vừa rồi con cũng bị cuốn vào cuộc xung đột.

Con có bị thương chỗ nào không?"

"Dạ con không sao.

Vừa rồi cũng may là có anh Dực, nếu không có lẽ con đã xảy ra chuyện rồi." Lời này của Lâm Ngữ Yến một nửa là thật, một nửa là giả.
Nếu không có Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến vẫn có thể tự mình giải quyết người bảo vệ chứ không đến nỗi xảy ra chuyện như những lời cô vừa nói.
Tuy cô có thế sẽ bị thương trong lúc xảy ra xung đột với anh ta vì anh ta thực sự rất khỏẻ.

Nhưng lúc còn là Trình Hiểu Yên, cô cũng từng có qua không ít kinh nghiệm thực chiến với những tên bợm nhậu to con chuyên gây rối và làm loạn ở Thử Thần.

Vậy nên nếu không có Phàm Dực, mình cô cũng có thể tự xử lý.
Nhưng sở dĩ Lâm Ngữ Yến thêm thắt như vậy là vì muốn nói giúp cho Phàm Dực.

Vừa rồi nhìn thấy Tô Viễn Kính ném cây gậy vào người bảo vệ, cô liền hiểu được ông có ý đồ gì.

Nhưng việc Phàm Dực cố tình lờ đi và làm theo ý của anh có lẽ đã làm cho ông tức giận, vậy nên Lâm Ngữ Yến đã cố tình nói quá sự việc lên để ông không trách tội
Phàm Dực vì đã bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của ông.
Tô Viễn Kính khẽ đằng hắng giọng, tay ông đưa lên sờ sờ mũi, ánh mắt có chút mất tự nhiên liếc nhìn Phàm Dực
"Vậy...!vậy sao."
Vốn dĩ Tô Viễn Kính đang tính sau khi hỏi thăm Lâm Ngữ Yến sẽ hỏi tội Phàm Dực tiếp theo đó.

Nhưng không ngờ
Phàm Dực là vì cháu dâu nên mới phớt lờ đi lời của ông và ra tay dứt khoát như vậy.
Thôi thì tạm thời ông sẽ niệm tình Lâm Ngữ Yến mà bỏ qua cho Phàm Dực, nhưng sau này nếu anh còn dám làm trái ý ông thêm một lần nào nữa, thì lúc đó đừng thắc mắc vì sao cây gậy chống này rơi xuống lưng.
****
Biệt phú Tô gia.
Ngoài trời đã tối khuya nhưng Tô Viễn Kính vẫn còn chưa đi nghỉ, ông đang đợi Phàm Bân trở về từ sở cảnh sát để hỏi tội.
Tuy động cơ dẫn đến cuộc xung đột xảy ra vào sáng nay xuất phát từ việc Phàm Bân lạm quyền cắt chức và sa thải nhân viên nhưng về mặt pháp luật thì ông không gây tổn hại hay tác động vật lý lên bất kỳ ai nên phía cảnh sát cũng chỉ lấy lời khai rồi cho ông về.
Phàm Bân vừa vào trong biệt phủ liền bị tiếng nện gậy chống của Tô Viễn Kính doạ cho khiếp vía.


Trước giờ Tô Viễn Kính đối với người con rể là Phàm Bân luôn không nóng không lạnh, nhưng hôm nay ông đã thực sự nổi giận.
"Những lời tôi đã cảnh cáo anh, anh đều đem bỏ ngoài tai hết rồi có phải không!" Tô Viễn Kính phẫn nộ gầm lên, gương mặt ông đỏ gay, đôi mắt hằn lên những tia máu trông vô cùng đáng sợ.
Tô Vũ Tịnh ngồi bên cạnh đưa tay vuốt lưng cố gắng xoa dịu cơn giận của Tô Viễn Kính, vẻ mặt bà vô cùng khó xử, cau mày trừng mắt lườm Phầm Bân.
"Tôi đã nói với anh như thế nào? Anh làm gì bên ngoài tôi không quan tâm! Nhưng anh không được phép, cũng không có quyền làm tổn hại đến thanh danh của Hoằng Dạ và Tô gia! Lần trước cũng vì phụ nữ mà anh xém chút nữa là phá hỏng một dự án bạc tỷ của công ty.

Lúc đó, khi tôi định đuổi cổ anh ra khỏi Hoằng Dạ, anh đã quỳ xuống cầu xin tôi thế nào? Anh đã hứa những gì với tôi? Anh đã hứa anh sẽ không bao giờ tái phạm, anh hứa anh sẽ an phận mà làm một chức trưởng phòng marketing nhỏ bé.

Nhưng rốt cuộc thì sao? Cái mớ hỗn độn xảy ra ngày hôm nay là cái gì?" Tô Viễn Kính càng nói càng giận, mặt ông đỏ phừng phừng, gân cổ nổi hết lên.
Tô Vũ Tịnh thấy tình hình không ổn nên vội kéo cánh tay ông "Bố, bố bình tĩnh lại đi.

Bố cứ tức giận mà la lên như vậy thì tim phổi nào mà chịu cho nỗi chứ? Thôi, để mai đi rồi bố muốn tiếp tục la rầy anh ta thế nào cũng được."
Phàm Bân vừa trở về từ sở cảnh sát, đến ghế còn chưa kịp ngồi liền bị Tô Viễn Kính mắng té tát, ông cảm thấy vô cùng bức bối trong người, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra hối lỗi "Phải đó bố, sức khoẻ quan trọng.

Mai bố mắng con tiếp cũng được ạ."
Miệng nói như vậy chứ trong lòng Phàm Bân muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc hội thoại đau tai này để ông còn lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Tô Viễn Kính thở hồng hộc trừng mắt nhìn Phàm Bân, trong lòng dù rất tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trở lại.


Ông hít sâu thở đều làm dịu tâm trạng, tông giọng cũng nhẹ hơn trước "Cảm ơn anh, từ 'bố' này tôi không dám nhận! Ngày mai tôi chẳng muốn phải nói với anh thêm câu nào nữa cả! Cuộc đời Tô Viễn Kính này hối hận nhất duy chỉ có hai chuyện.

Một là đã gả con gái mình cho tên vừa vô dụng vừa trăng hoa như anh.

Hai là năm đó anh phạm sai lầm đã không cứng rắn đuổi cổ anh đi.

Chuyện thứ nhất tôi đã không thể thay đổi được.

Nhưng còn chuyện thứ hai ngay bây giờ tôi sẽ sửa sai, sẽ không để bản thân sau này phải hối hận thêm.

Anh, ngày mai không cần đến Hoằng Dạ làm việc nữa!"
"Bố!" Phàm Bân vừa nghe đến câu đó đã lập tức trợn trắng mắt hét lên.
Nhưng Tô Viễn Kính vẫn chưa nói xong, ông lần nữa nện cây gậy chống xuống nền làm phát ra tiếng 'bốp' vô cùng lớn khiến Phàm Bân im bặt "Từ nay về sau, tôi cấm anh không được phép bén mảng đến gần Hoằng Dạ nửa bước! Anh từ nay đi ra ngoài đừng nhận mình là con rể của Tô gia, mất mặt lắm!"
Dứt lời Tô Viễn Kính xoay người đi lên lầu, không để Phàm Bân có cơ hội nói thêm lời cầu xin nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận