Một Lòng Một Dạ


Thấy Trạch Siêu đề cập thẳng đến mục đích của buổi gặp mặt này, Lâm Ngữ Yến cũng không vòng vo nữa "Tôi muốn hỏi anh một chuyện liên quan đến Phàm Dực."
Trạch Siêu nhướng mày "Chuyện liên quan đến Phàm Dực?"
"Không biết anh Dực đã từng nhắc qua với anh về một người tên là Trình Hiểu Yên chưa?" Lâm Ngữ Yến hơi híp mắt, cẩn trọng quan sát phản ứng của Trạch Siêu.
Nhìn thấy vẻ mặt anh thoáng qua tia khác lạ, cô lập tức lên tiếng khẳng định, không để cho anh có cơ hội phủ nhận "Quả nhiên là anh ấy từng nhắc qua."
Ánh mắt Trạch Siêu loé lên tia cảnh giác, người phụ nữ này đang đọc vị anh.

Trạch Siêu dập điếu xì gà trên tay, ung dung vắt chéo chân, cả người ngả về phía sau.

Tư thế thoải mái này cho thấy anh đang trong trạng thái đề phòng.
Trạch Siêu nhàn nhã lên tiếng, nhưng trong lời nói lại nghe ra có chút chế giễu "Cô đến đây để bắt ghen?"
Lâm Ngữ Yến lắc đầu, ánh mắt chân thành mà kiên định "Không.

Tôi chỉ muốn biết sự thật.


Tôi muốn biết mối quan hệ giữa anh ấy và Trình Hiểu Yên đã tiến xa đến mức độ nào."
Nói đoạn Lâm Ngữ Yến lại lấy ra chiếc điện thoại tìm kiếm gì đó, một lát sau cô đưa đến trước mặt Trạch Siêu bức hình của một cô gái, cất giọng hỏi "Ngoài ra tôi còn muốn biết, người tên Trình Hiểu Yên đó, liệu có phải là cô gái này?"
Trạch Siêu liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại của Lâm Ngữ Yến nhưng rất nhanh đã thu lại tầm mắt, anh trực diện nhìn cô, không nhanh không chậm lên tiếng "Khoảng bảy năm trước, Phàm Dực đúng là có từng nhờ tôi tìm giúp một người tên là Trình Hiểu Yên.

Nhưng do anh ta chỉ biết mỗi cái tên nên tôi cũng chẳng thể tìm ra được gì.

Thế nhưng rồi vài hôm trước, Phàm Dực đột nhiên gọi điện và bảo tôi không cần tìm nữa.

Hỏi ra mới biết, hoá ra cô
Trình Hiểu Yên đó là một diễn viên, chỉ cần lên mạng gõ tên cô ta là có thể tìm ra, vậy mà chúng tôi lại phí thời gian đi lùng sục khắp nơi."
Lâm Ngữ Yến chăm chú lắng nghe, trong đầu không ngừng phân tích lời của Trạch Siêu.

Bảy năm trước? Nếu là bảy năm trước thì lúc đó Trình Hiểu Yên 17 tuổi, thời điểm đó chẳng phải là lần đầu họ gặp gỡ nhau sao?
Nếu cô nhớ không nhầm thì ở kiếp trước Trạch Siêu đã từng kể qua, Phàm Dực đúng là có tìm kiếm tung tích của cô nhưng đó là chuyện của tận vài năm sau.

Ban đầu anh đã kiên trì chờ đợi cô quay trở lại trong một quãng thời gian rất dài.
Nếu nói vậy tức là ở kiếp này, ngay sau khi gặp gỡ, Phầm Dực đã ngay lập tức đi tìm tung tích của Trình Hiếu Yên sao? Vì sao lại có sự khác biệt? Chẳng lẽ là vì Trình Hiểu Yên của kiếp này là một người khác ư?
Lâm Ngữ Yến chìm vào suy nghĩ miên man của bản thân, mãi cho đến Trạch Siêu lần nữa lên tiếng cô mới hoàn hồn trở lại "Đó là tất cả những gì tôi biết.

Ngoài ra anh ta và Trình Hiểu Yên kia còn có quan hệ gì khác hay không thì tôi không rõ."
"Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.

Vẫn còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi..." Lâm Ngữ Yến cất giọng, ngữ điệu có chút khách sáo.
"Cứ nói ra thử."
"Về đàn em của anh, Phó Hào.


Trong số những con nợ của anh ta, có một người tên là Trình Khải.

Tôi muốn biết thông tin của người đó." Lâm Ngữ Yến siết chặt bàn tay, tâm trạng có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng.

Cô muốn biết tung tích của bố mẹ cô...!à không, là bố mẹ của Trình Hiểu Yên.

Dù chỉ một chút ít thông tin về họ thôi cũng được.
Trạch Siêu nheo mắt quan sát Lâm Ngữ Yến, đôi mắt phóng ra tia nguy hiểm "Cô biết Phó Hào?"
Lâm Ngữ Yến khẽ chậc một tiếng cụp mắt xuống, cô thế mà lại quên mất Phó Hào là một trong những vết nhơ mà Trạch Siêu không bao giờ muốn người khác biết tới.
Rất lâu về trước, Từ Phong, Trương Thành, và Phó Hào là ba đàn em thân cận bên cạnh Trạch Siêu, đi theo anh từ lúc anh chưa có gì trong tay cho đến khi anh trở thành một trong những người có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Nam.
Trạch Siêu vô cùng tin tưởng và tín nhiệm bọn họ, anh giao cho Từ Phong quản lý các quán rượu, Trương Thành quản lý các sòng bạc, và Phó Hào quản lý các quán karaoke và nhà hàng khách sạn.
Những tưởng bọn họ sẽ có thể giữ mãi mối quan hệ huynh đệ vào sinh ra tử như vậy nhưng lòng tham của con người luôn là thứ khó lường nhất.
Phó Hào vì nảy sinh tham vọng nên đã qua mặt Trạch Siêu, dùng tên tuổi và danh tiếng mà anh đã gầy dựng bao nhiêu năm để đi cho vay nặng lãi khắp nơi, buôn bán thuốc phiện, rửa tiền, và hoạt động mại dâm.
Hắn ta dùng chính những quán karaoke và nhà hàng mà Trạch Siêu giao cho hắn quản lý để tiếp tay cho những giao dịch ngầm và cung cấp các dịch vụ đen.
Những chuyện tệ hại mà hắn đã làm sau lưng Trạch Siêu chỉ bị phát hiện sau khi hắn ta ghé chơi ở thành phố Bắc và vô tình xảy ra xung đột với Phàm Dương.
Lúc đó Phó Hào cùng đám đàn em ỷ đông hiếp yếu đã đánh Phàm Dương đến mức khiến anh bị gãy tay phải và hai cái xương sườn.


Không lâu sau hắn ta bị Phàm Dực tìm đến tận nơi trả thù và bị anh vạch trần hết tất thảy những việc lén lút, ghê tớm mà hăn đã làm.
Khi đó, không biết đã có bao nhiêu người trở thành nạn nhân của Phó Hào.
Vì xử lý những hậu quả mà hắn ta gây nên, Trạch Siêu trong một thời gian dài đã vô cùng đau đầu và mệt mỏi.
Vậy nên những người từng làm việc qua cho anh đều biết rõ, Phó Hào chính là một vết nhơ và nỗi ô danh mà
Trạch Siêu muốn xoá sổ nhất.

Anh không muốn ai biết tới hắn ta, cũng không muốn ai nhắc tới hắn ta.
Lâm Ngữ Yến biết mình đã lỡ lời, nhưng nước đã đổ rồi thì làm sao có thể hốt lại, cô chỉ đành bịa đại một lý do chữa cháy "Tôi có quen biết với một vài con nợ của Phó Hào."
Trạch Siêu tuy vẫn còn rất hoài nghi những cũng không dồn ép Lâm Ngữ Yến, anh quay sang thấp giọng nói với
Từ Phong bên cạnh "Chú kiểm tra xem có người nào tên Trình Khải trong danh sách nợ không."
Từ Phong vâng dạ rồi mở chiếc máy tính bảng trong tay lên, chăm chú tìm kiếm tư liệu trên máy.

Sau một lúc lâu tìm kiếm, anh ngẩng lên nhìn Trạch Siêu lắc đầu "Trong các con nợ của Phó Hào không có ai tên Trình Khải."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận