Một Lòng Một Dạ


Trình Hiểu Yên cau mày nghi hoặc, cô chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông nhưng hoàn toàn không nhìn ra được chút giả dối nào, anh ta đang nói thật.

Trình Hiểu Yên hơi nhíu mày, cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng “Vậy số tiến này của tôi trả cho anh, món nợ kia xem như đã trả xong.”
Vừa nói cô vừa đẩy hai phong bì tiền trên bàn sát về phía người đàn ông, ngưng một đoạn cô tiếp tục “Còn một chuyện, không biết anh có thể cho tôi biết về thông tin của người tên Phàm Dực kia không?”
Người đàn ông tiếp tục hút xì gà, anh ta hơi híp mắt im lặng quan sát Trình Hiểu Yên một lúc rồi cất giọng, lời nói ra ba phần bất đắc dĩ, bảy phần cố ý không muốn tiết lộ “Tôi e là khó đây.

Nếu Phàm Dực mà biết tôi đưa thông tin của anh ta cho một người phụ nữ, anh ta sẽ tìm tôi tính sổ mất.

Cô thông cảm cho tôi nhé.”
Trình Hiểu Yên nghe vậy thì đôi mắt xẹt qua tia thất vọng.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông lại tiếp tục “Nhưng mà có một thông tin về anh ta mà tôi có thể nói cô biết đấy.

Phàm Dực đã kết hôn rồi, cùng với vị hôn thê của hắn.”
Nhìn biểu cảm của Trình Hiểu Yên và cách cô hỏi về Phàm Dực, người đàn ông liền đoán được cô đối với anh ta là có cảm giác gì, vậy nên anh chỉ đang nói cho cô biết điều cô cần biết.
Nhắc đến chuyện đó người đàn ông như nhớ tới điều gì, anh nhếch mép cười lạnh “Hừ, mẹ kiếp, anh ta còn chẳng thèm mời tôi đến tham dự hôn lễ.”
Cả người Trình Hiểu Yên thoáng cứng đờ, dù bản thân cô đã có tiên liệu về tình huống này nhưng khi biết được nó là sự thật, trái tim cô vẫn cảm thấy thật hụt hẫng.

Lúc cô 17 tuổi gặp Phàm Dực, có lẽ anh đã hai mươi mấy.

Bây giờ cô 26 tuổi, anh ít nhất cũng đã 30.

Tuổi của hai người cách nhau xa như vậy nên việc anh có thể đã kết hôn có xác suất khá cao.

Nhưng dù đã có sự chuẩn bị về tâm lý, Trình Hiểu Yên vẫn không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.


Có lẽ là vì đoạn kí ức về Phàm Dực trong lòng cô quá đẹp đẽ đi.

Vào khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời, sự xuất hiện của anh giống như ánh sáng cứu rỗi.

Vậy nên dù trong lòng đã có dự liệu sẵn, Trình Hiểu Yên vẫn không ngăn được bản thân hy vọng.
Thấy được vẻ thất vọng trên gương mặt của Trình Hiểu Yên, người đàn ông có chút bối rối.

Có lẽ anh ta không nên nói thông tin đó ra mới phải?
Người đàn ông đằng hắng giọng, lên tiếng an ủi “Thật ra Phàm Dực không tốt đến vậy đâu.

Cô nói đã gặp hắn ta 9 năm trước phải không? Đúng vậy đấy, đã nhiều năm như vậy trôi qua, có khi ký ức của cô về hắn có chút sai lệch đấy.

Con người của Phàm Dực phải nói là vô cùng nhạt nhẽo kiệm lời, hơn nữa cô đừng nhìn vẻ ngoài hắn đạo mạo đường hoàng mà lầm tưởng, hắn ta rất đáng sợ, mỗi lần ra tay đều vô cùng gọn gàng và dứt khoát.

Còn nữa, trước đây có tin đồn hắn ta không thích phụ nữ, nên tôi cũng khá bất ngờ khi hắn ta kết hôn cùng vị hôn… thê…”
Nói đến câu cuối, người đàn ông biết bản thân đã lỡ lời nên lập tức mím môi im bặt.

Ai đời đang an ủi người thất tình mà lại nhắc tới việc kết hôn của người đàn ông mà cô ấy thích kia chứ!
“Ý tôi không phải… ý tôi là…” Người đàn ông đang lắp bắp lựa lời giải thích thì bị Trình Hiểu Yên ngắt lời “Hôm nay tôi chỉ đến để trả nợ.

Nợ cũng đã trả xong rồi, vậy tôi xin phép về trước.”
Dứt lời Trình Hiểu Yên gật đầu chào người đàn ông rồi mở cửa ra về.
Người đàn ông nhìn cánh cửa đang dần khép lại, anh ta thở dài dập điếu xì gà rồi gãi gãi đầu.

Đúng là chữa lợn lành thành lợn què, biết vậy anh đã không an ủi.


Mấy người đàn ông ngồi xung quanh nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi không ai nói gì.

Lúc này, một người trong số đó đột nhiên lên tiếng “Anh Siêu, ông chủ Phàm vẫn chưa kết hôn đâu ạ.

Người kết hôn là em trai anh ấy.

Vậy nên anh ấy mới không mời anh tham dự hôn lễ.”
Người đàn ông được gọi là anh Siêu ngước lên nhìn người vừa lên tiếng, anh ta cau mày phản bác, vừa nói vừa chỉ lên màn hình tivi trước mặt “Cái gì? Nhưng rõ ràng vừa nãy trên tin tức nói là…”
Người đàn ông thở dài ngắt lời anh ta “Em đã nói với anh bao nhiêu lần, xem tin tức là không được xem một nửa rồi.”
Những người khác nghe vậy thì bắt đầu lên tiếng hùa theo “Ôi trời, thật tội nghiệp cô ấy.”
“Vậy mới nói! Sao đột nhiên anh lại đi nói với cô ấy chuyện đó chứ.

Đã vậy còn là thông tin sai.”
“Chậc, không biết cô ấy có nghĩ quẩn không nhỉ?”
Người đàn ông tâm tình khó chịu, anh vậy mà lại đi nhiều chuyện cung cấp thông tin sai làm đau lòng một cô gái.

Anh ta bực dọc đá vào bàn rồi cau mày lên tiếng “Haiz, mẹ nó chứ, thiệt tình.

Thôi không biết đâu, tiếp tục đi, lúc nãy nói tới đâu rồi?” Người đàn ông phiền muộn lấy điếu xì gà khác ra châm lửa rồi rít hơi sâu.
****
Trình Hiểu Yên mất khoảng một tuần để lấy lại tinh thần.

Lần đầu tiên trong 9 năm qua cô thật sự nghỉ ngơi.

Làm việc quần quật liên tục nhiều năm như vậy, Trình Hiểu Yên bây giờ mới có thời gian thư giãn.


Việc đầu tiên cô làm để lấy lại tinh thần là đặt hẹn ở một tiệm xăm.
Tiếp theo đó, cô chuẩn bị hồ sơ và đi xin việc ở các quán rượu, nhưng chuyện này khó hơn cô nghĩ.

Xin liên tiếp ở 10 quán nhưng quán nào cũng kiếm cớ từ chối.

Tuy không nói thẳng nhưng Trình Hiểu Yên biết rõ là do bản thân cô là phụ nữ.

Quán rượu nào lại muốn tuyển một quản lý là nữ chứ?
Khoan bàn đến năng lực quản lý, nếu có xung đột giữa các khách hàng hoặc có người đến gây rối, một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể sánh bằng một người đàn ông sức dài vai rộng.

Chẳng lẽ việc cô từ chức ở Quang Đại là một quyết định sai lầm sao?
Trình Hiểu Yên thở dài đứng trước quán rượu thứ 11 - Thử Thần.

Đây là quán rượu thứ 3 gọi điện kêu cô đi phỏng vấn, nhưng Trình Hiểu Yên cũng không đặt quá nhiều hy vọng.

Cô siết nhẹ hồ sơ cá nhân trên tay, đẩy cửa bước vào trong quán.

Vẫn là không khí trầm lắng, tiếng nhạc du dương và ánh đèn vàng mờ ảo mà một quán rượu cổ điển thường có.

Nhưng không hiểu sao Trình Hiểu Yên có cảm thấy phong cách bày trí này có chút quen thuộc.

Trình Hiểu Yên nhìn ngắm một lượt xung quanh rồi đi về phía quầy rượu, cô thấp giọng hỏi người pha chế “Xin chào, hôm nay tôi có cuộc hẹn phỏng vấn xin việc.

Có thể làm phiền anh thông báo một tiếng với ông chủ được không ạ?”
Người đàn ông sau khi nghe lời yêu cầu của Trình Hiểu Yên thì lịch sự đáp lại “Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay.

Phiền cô chờ ở đây một lúc.”
Trình Hiểu Yên mỉm cười “Vâng, cảm ơn anh.”
Người đàn ông gật nhẹ đầu rồi đi vào trong, một lúc sau anh ta đi ra lại và nói với Trình Hiểu Yên “Mời cô đi theo tôi ạ.”

Trình Hiểu Yên đứng dậy bước sau anh ta đi dọc theo hành lang dài đến một gian phòng VIP.

Cảm giác như deja vu vậy, Trình Hiểu Yên thấy cảnh này có chút quen thuộc.

Người đàn ông gõ nhẹ cửa “Cốc, cốc, cốc” rồi đẩy cửa vào.
Trình Hiểu Yên nối gót theo sau anh ta, cô vốn đang nở một nụ cười chuyên nghiệp chuẩn bị cho buổi phỏng vấn thì khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của người bên trong, nụ cười ấy lập tức trở nên cứng đờ.

Bên trong có hai người đàn ông, một trong số đó chính là ông chủ mà cô đã gặp ở quán rượu Thời Dạ.

Lúc nhìn thấy Trình Hiểu Yên, người đàn ông biểu tình cũng gượng gạo y hệt cô.

Nhưng rất nhanh sau đó Trình Hiểu Yên đã chỉnh đốn lại trạng thái, cô cúi đầu chào mọi người và bắt đầu buổi phỏng vấn.
Một người đàn ông khác ngồi cạnh anh ta lên tiếng bắt đầu “Xin chào, mời cô giới thiệu một chút về mình.”
Trình Hiểu Yên hít một hơi sâu rồi bắt đầu “Tôi tên Trình Hiểu Yên, năm nay 26 tuổi.

Tuy trước đây tôi chưa từng có kinh nghiệm làm ở quán rượu nhưng đã từng có kinh nghiệm làm quản lý nghệ sĩ.

Điểm mạnh của tôi là giao tiếp tốt và làm việc nhóm hiệu quả, hơn nữa tôi còn rất mạnh về khoảng quản lý và sắp xếp các lịch trình và công việc hàng ngày cũng như những lúc có sự kiện.”
Người đàn ông gật gù chăm chú lắng nghe, nhìn vào hồ sơ cá nhân của Trình Hiểu Yên, anh ta suy nghĩ một lúc rồi đặt câu hỏi “Vậy giả sử trong tình huống có hai khách hàng tranh chấp và xảy ra xô…”
Người đàn ông còn chưa kịp nói xong thì ông chủ mà lần trước Trình Hiểu Yên gặp đã ngắt lời anh ta “Cô được nhận rồi.

Có thể bắt đầu đi làm từ ngày mai.”
Người đàn ông ngơ ngác quay sang nhìn ông chủ của mình, Trình Hiểu Yên cũng ngạc nhiên nhìn anh ta rồi bất giác hỏi “Vâng? Nhưng tại sao…”
Người đàn ông nhuớng mày nhìn Trình Hiểu Yên “Sao vậy? Cô có ý kiến gì à?”
Trình Hiểu Yên lập tức phản ứng lại, cô nhanh chóng cúi đầu cảm ơn người đàn ông “Không có ạ.

Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội.

Tôi sẽ không làm anh thất vọng.” Mặc kệ anh ta vì sao lại nhận cô, trước mắt được nhận là tốt rồi không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận