Rõ ràng là đêm hè, gió đêm cũng là ấm, nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh như vậy.
Vân Khanh mơ màng về đến nhà, lời nói của anh quanh quẩn bên tai, nhưng nháy mắt, nhìn đến đầu giường là con mèo Ragdoll, cô lại như có một tia hy vọng.
Cô ôn nhu mà vuốt ve bộ lông màu trắng, cười nhợt nhạt, lại cho chính mình dũng khí.
Vân Khanh, không cần buồn, vẫn chưa nỗ lực hết mình mà.
—
Khoảng thời gian gần tới kì thi cuối kỳ, cô vẫn luôn nghiêm túc giúp Thích Hàn ôn tập, cuối cùng lúc nhận được điểm, anh xem như đạt tiêu chuẩn, mà Vân Khanh vẫn như ở vị trí thứ nhất.
Chỉ có nỗ lực học tập, nắm trong tay thành tích, mới làm cô có cảm giác an toàn.
Ở Tam trung, mỗi khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, xem tên đoán nghĩa, củng cố lại kiến thức học kỳ 1, mới có thể nghênh đón học kỳ mới.
Vân Khanh nhìn bảng xếp hạng ở đại sảnh, thấy được cái tên quen thuộc dưới Thích Hàn, Cố Trà.
Ngay sau đó, bả vai Vân Khanh bị đập một cái, cô theo bản năng xoay người, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.
Là Cố Trà.
Cô ta mặc bộ đồng phục xanh trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, cho người ta một loại mỹ cảm, khiến mọi người cảm thấy chính là cô ta thuần lương vô hại, tiểu bạch hoa trong lòng các nam sinh, dễ kích thích sự bảo hộ của phái mạnh.
Vân Khanh chỉ là kinh ngạc một chút, rất nhanh điều chỉnh lại biểu tình, đối với cô ta cong môi cười cười, “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn chị đã phụ đạo cho anh Thích.
”
Trong phút chốc, sắc mặt Vân Khanh trắng bệch.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô ta cùng với ý cười trên mặt, cô giật giật môi, miễn cưỡng cười: “Anh ấy là người bạn lớn lên từ nhỏ của tôi, hai nhà là thế giao, việc này không tính là gì.
”
“Đừng lừa mình dối người nữa, anh ấy căn bản không thích chị.
” Cố Trà hếch mặt lên, trong giọng nói cao cao tại thượng cùng đắc ý không che giấu được.
Vân Khanh nắm chặt tay, ngước mắt đón nhận ánh mắt của cô ta, đột nhiên cười một tiếng, ngữ khí kiên định: “Anh ấy cũng không thích cô.
”
Dùng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Cố Trà đã thay đổi, cô tiếp tục bổ sung: “Bằng không cô cũng không tới đây tìm cảm giác tồn tại.
”
Không nói thêm nữa, Vân Khanh trực tiếp xoay người rời đi.
Cô thoải mái hào phóng đối mặt với chính mình vui mừng, thản nhiên chân thành trả giá, cũng không hối hận.
Hoàng hôn đem mọi vật xung quanh nhuộm thành sắc vàng, mặt trời lặn, ánh chiều tà rơi xuống, bỗng nhiên thổi tới một trận gió thổi mái tóc của thiếu nữ bay tán loạn.
“Vân Khanh?” Một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến cô ngừng bước chân.