Một Lòng Yêu Em


Cậu ta chậc một tiếng, “Phía sau là tiểu thanh mai, bên cạnh lại là hoa khôi, thật là ——”

Còn chưa nói xong, đã bị Thích Hàn đánh gãy, thanh âm có chút lạnh, “Xe lớp 7 hết chỗ nên cô ấy mới tới đây.



Vừa dứt lời, anh còn lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Khanh.


Rốt cuộc mới vừa nói xong, Vân Khanh không hiểu lầm là tốt rồi, nếu không anh không phải vả mặt.


Nhưng Vân Khanh chỉ là nhắm mắt lại, tựa hồ như đang ngủ, xem ra đối với việc này không hề để ý, thậm chí mí mắt cũng không động một chút.


Lúc trước cô luôn à người truy đuổi Thích Hàn, đột nhiên trong lòng có chút không dễ chịu, hoặc là nói, không quá quen.


Anh kéo khóe môi, nỗ lực tìm đề tài, quay đầu lại nhìn Vân Khanh, làm bộ lơ đãng mở miệng, “Vân Khanh, đợi lát nữa cùng nhau đi, nơi này…… Có quán ăn rất ngon.



Vân Khanh nghe được, nhưng cô vẫn không muốn mở mắt.



Hoặc là nói, lúc này, không muốn nhìn thấy anh.


Cô còn chưa nói, liền nghe được Cố Trà bên cạnh dịu dàng mở miệng: “Thực xin lỗi, đều là em sai, Vân Khanh sẽ không tức giận đấy chứ?”

Vân Khanh mới vừa mở mắt ra, liền thấy Thích Hàn khoát tay, biểu tình không thèm để ý, “Sao có thể? Bọn anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là quan hệ anh em thân thiết, cô ấy sẽ không tức giận.



Cô quay đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cùng với mầm cây bắt đầu sinh sôi, mới đem chua xót trong lòng áp xuống đôi chút.


Xe buýt vững vàng đi về phía trước, người trên đường không nhiều lắm, rất nhanh đã đến địa điểm.


Xung quanh có một tòa núi giả, trên mặt đất là thảm cỏ xanh chỉnh tề.


Vừa nhấc đầu liền nhìn đến trời xanh không mây trong suốt, không khí cực kỳ tươi mát, những đè nén ở trong lòng một mực tiêu tán.



“Vân Khanh, lại đây, chúng ta chụp ảnh.

” Diệp Hàm Nguyệt cười lôi kéo cánh tay cô.


Tô Chinh cũng đi tới, khuôn mặt thanh tuấn mang theo ý cười, “Tớ có thể chụp chung không?”

Diệp Hàm Nguyệt trực tiếp kéo cậu ta lại, Tô Chinh đột nhiên không kịp phòng bị mà lảo đảo một chút, vừa vặn ở bên cạnh Vân Khanh, thậm chí cánh tay còn lơ đãng mà cọ vào cô, trong lúc nhất thời, lỗ tai đều đỏ lên.


Nhưng Diệp Hàm Nguyệt lại hoạt bát hiếu động, chỉ thấy trong mắt cô ấy vừa chuyển, tựa hồ nhìn thấy cái gì, đối đãi với Tô Chinh càng nhiệt tình hơn.


“Tới đây, mau cùng đại học thần đều chụp ảnh chung, phù hộ chúng ta thành tích cao!”

“Răng rắc” một tiếng, hai người chụp ảnh chung.


Vân Khanh như cũ cười đến thực ngọt, ánh mắt linh động trong suốt, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.


Mà Tô Chinh bên cạnh làm như có chút bộ phận, lỗ tai đỏ ửng, nhưng chỗ sâu nhất trong đáy mắt không sao giấu đi được ý cười cùng niềm ái mộ.


Vân Khanh không hề phát hiện, cách đó không xa, Thích Hàn đang lẳng lặng nhìn bên này, con người đen nhánh không ngừng cuộn sóng.


Ngón tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hiện ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận