Một Lòng Yêu Em


Vào ngày thi đại học, tựa hồ giống như những ngày bình thường khác, Vân Khanh may mắn là thi ở Tam Trung, thậm chí không cần đến khách sạn, trực tiếp ở tại ký túc xá.

Cô tựa như đi thi cuối kỳ, toàn bộ hành trình đều không khẩn trương, cuối cùng lúc ra khỏi phòng thi trên mặt còn mang theo nụ cười.

Vân Khanh là người đầu tiên ra khỏi phòng, lúc này phóng viên đã ở bên ngoài, lập tức ngăn cản bước chân của cô, “Bạn học, xin hỏi em cảm thấy kỳ thi đại học lần này thế nào?”

Cô nở một nụ cười, ngữ khí nghiêm túc: “Không quá khó, em cảm thấy bài làm không tồi.



Phóng viên sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp tục cười hỏi: “Xem ra em đã nắm chắc phần thắng, việc thi đậu đại học sẽ không thành vấn đền phải không?”

Vân Khanh chớp chớp mắt, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ôn hòa mà cười, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ như làn gió mắt giữa ngày mùa hè, trên mặt mang theo vẻ vô tội, “Hẳn là không thành vấn đề, vì em được tuyển thẳng rồi!”

“…”

Biểu tình trên mặt phóng viên cứng ngắc, cố gắng nặn ra nụ cười, tiếp tục đi phỏng vấn người khác.

Mà đoạn video phỏng vấn này của Vân Khanh cũng nhanh chóng nổi tiếng trên internet.

Thậm chí có người còm tìm ra, cô đã tham gia kỳ thi diễn thuyết bằng tiếng Anh, không thể không cảm khái, giá trị nhan sắc đi đôi với trình độ học vấn, quả là học bá.

Đều nói thi đại học xong là nghỉ hè, là thời gian thả lỏng tinh thần, Vân Khanh thường lui tới chỗ cũ, ngẫu nhiên sẽ gặp Diệp Hàm Nguyệt, phần lớn thời gian đều là ở nhà học nấu cơm.

Lúc trước cô vô tình thấy Thích Hàn chia sẻ một bài viết về cách làm thịt kho tàu, phía dưới anh còn bình luận:〔 thèm.



Mới vừa thi xong nên cô có động lực học nấu ăn.

Vì thích anh nên học nấu cho anh ăn, nghe tới đã thấy rất lãng mạn.

Anh hẳn cũng sẽ thích đi.

Bởi vì là lần đầu tiên xuống bếp, Vân Khanh luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đã phá nát phòng bếp, thậm chí mu bàn tay còn bị dầu bắn bị thương, vốn dĩ là bàn tay trắng nõn tinh tế, lại xuất hiện mấy vết đỏ nhỏ.

Cô không để ý đến nó, dùng nước lạnh rửa qua, lòng tràn đầy vui mừng mà nhìn món thịt kho tàu lần đầu tiên làm được, đựng vào trong hộp cơm, gấp không chờ nổi mà chạy đi tìm Thích Hàn.

Lúc Vân Khanh đến Thích gia, anh đang chơi game với bạn tốt ở trong phòng.

Tông chủ đạo của căn phòng là màu xám, đồ vật bày biện có chút hỗn độn.

Thiếu niên ăn mặc một thân màu đen ngắn tay ở trên sô pha, cổ áo hơi rộng, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn.

Chân dài hơi cong, tai đeo tai nghe, mái tóc đen mềm mại xoã tung che khuất mắt,

Cằm tinh xảo, mặt mày thâm thúy, đuôi mắt sắc bén, mũi đĩnh bạt, môi mỏng hơi kéo lên lộ ra vài phần cười.

Vân Khanh nhìn đến ngây người, sững sờ ở tại chỗ thật lâu không có phục hồi lại tinh thần.

Vẫn là Hứa Văn Sướng phát hiện ra, huýt sáo một cái, cười đến không chút để ý, cà lơ phất phơ trêu chọc nói: “Anh Thích, vợ nhỏ của anh tới kìa.



Chợt nghe thấy cái xưng hô này, Thích Hàn mím môi, mặt không biểu tình mà nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp, lại có vài phần như là đang chơi trò chơi đột nhiên bị phá, rất không kiên nhẫn, “Có việc?”

Ngay sau đó, anh tháo tai nghe xuống.

Lông mi Vân Khanh run rẩy, cúi đầu, thanh âm có chút nhỏ, “Em mới học làm thịt kho tàu, nên mang tới cho anh nếm thử.



Nói xong, liền đặt hộp cơm lên bàn cách rất gần với cái bàn anh đang ngồi.

Thích Hàn lơ đãng liếc mắt một cái, thấy được mu bàn tay cô nổi lên, tầm mắt dừng lại vài giây.

Mà Vân Khanh, lại hoảng loạn giấu tay đi.

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được hô hấp.

Nhưng nháy mắt, một giọng nữ quen thuộc vang lên, sắc mặt Vân Khanh bỗng chốc trở nên trắng bệch, thậm chí đau đớn trên tay vốn dĩ có thể bỏ qua, nhưng giờ đây nó lại bắt đầu đau lên.

“Anh Thích, sao anh lại đứng im vậy? Em sắp hết màu rồi.



Thích Hàn lúc này mới đem lực chú ý trở về trong trò chơi, thấp giọng an ủi: “Đừng nóng vội, anh lập tức tới.



Anh hoàn toàn xem nhẹ cô, coi cô thành không khí.

Hứa Văn Sướng ngồi bên cạnh là một người đeo kính mập mạp, tựa hồ đều có chút nhìn không được, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của anh, hạ giọng nói: “Tiểu thanh mai của cậu còn ở đây.



Thích Hàn chẳng hề để ý mà nói: “Không có việc gì, tiếp tục đánh.



“Cố Trà, em đừng nhúc nhích, anh lập tức tới.



Vân Khanh không biết chính mình mang theo tâm tình gì rời đi, cô vui vẻ làm thịt kho tàu cho anh, Còn anh thì sao, khinh thường ngay cả nhìn cũng không nhìn đến, thậm chí còn chơi game với Cố Trà hết sức thân mật.

Trên tay bị phỏng tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, mụn nổi lên rất nhiều, cô buồn bã cười, trên đường đi thân hình đều có chút nghiêng ngả lảo đảo.

Trở về nhà.

Cô dùng nước lạnh giảm đi cơn nóng rát, cả người ngồi dưới đất, ôm chân, hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Thậm chí, nội tâm còn kiên định, chỉ cần cô nỗ lực đối tốt với Thích Hàn, rồi sẽ có một ngày anh thích lại cô.

Cái này ý nghĩ cũng bắt đầu có dao động.

Thật sự sẽ sao?

Cô không biết.

Chỉ là cảm thấy trái tim rất đau, đau đến mức trên trán cô xuất hiện lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là trời sáu tháng bảy, nhưng so với mùa đông lại muốn lạnh hơn.



Màn đêm buông xuống, sắc trời đã tối, Hứa Văn Sướng và Phó Minh đều đã rời đi.

Thích Hàn vẫn còn nằm trên sô pha chơi game, hơi duỗi người, như có chút mệt mỏi, khuôn mặt có vài phần ủ rũ, thậm chí cơn đói cũng theo đó mà đến.

Mẹ Thích đi công tác không có ở nhà, bảo mẫu hôm nay lại xin nghỉ, Thích Hàn lúc này mới ý thức được, hôm nay giống như không có gì để ăn.

Ánh mắt anh vừa động, đột nhiên phát hiện trên bàn còn có hộp thịt kho tàu Vân Khanh đưa tới, chân dài bước qua.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mở hộp ra, nhìn đến thịt bên trong, anh kinh ngạc một chút.

Nhìn bề ngoài có vẻ rất ngon.

Anh không để ý mà gắp một miếng bỏ vào trong miệng, nhưng ngay sau đó, lại lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang thùng rác lập tức phun ra.

Cố ý trả thù anh sao?

Miếng thịt này suýt nữa đã khiến toàn bộ thức ăn trong người anh đều nôn ra.

Là cho người ăn sao?

Khẩu vị của anh vốn rất kén, anh chưa bao giờ nếm qua đồ khó ăn như vậy.

Thích Hàn chán ghét mà nhìn thoáng vẻ ngoài khiến người ta rất muốn ăn này, cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình ném vào thùng rác, thậm chí còn không thèm nhìn đến một cái.

Không chút nào coi trọng việc đây là lần đầu tiên Vân Khanh vào bếp, lần đầu tiên vì anh mà học nấu ăn.

Phanh một tiếng, hộp cơm rơi xuống thùng rác, mấy khối thịt vô tình mà lăn ra, bị nhiễm bẩn, lại không có ai để ý tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui