Một Lòng Yêu Em


Trên ghế lô có mở điều hòa, độ ấm cũng không cao, cô vừa mới dính nước mưa, nên không nhịn được mà hắt xì mấy cái, như là dấu hiệu của việc cảm mạo.

Cái hắt xì này cũng đem lực chú ý của mọi người nháy mắt chuyển lên trên người Vân Khanh, có người không khỏi tò mò hỏi: “Anh Thích, nữ sinh này có quan hệ gì với anh vậy? Sao anh lại quen biết một người lôi thôi như vậy?”

Thích Hàn khó chịu nhìn bộ dạng chật vật của Vân Khanh, câu thanh mai trúc mã trong miệng liền biến thành một câu không mặn không nhạt, “Bạn học cấp ba.



Mấy người bọn họ chậc một tiếng, bản thân Thích Hàn không coi trọng người này, bọn họ càng không cần thiết phải lãng phí thời gian.

Rất nhanh câu chuyện lại chuyển đến xung quanh Cố Trà và Thích Hàn.

Cố Trà lại luôn không muốn buông tha cho Vân Khanh, làm bộ dạng săn sóc, cố ý nói to, “Chị Vân Khanh, sao sắc mặt chị lại trắng như vậy? Không sao đó chứ?”

“Anh Thích, hay là chúng ta đưa chị ấy đến bệnh viện đi?”

Thích Hàn còn chưa kịp nói, mấy nam sinh liền không thèm để ý mà cười, “Nào có yếu ớt như vậy? Tiệc sinh nhật của anh Thích không thể bị người này huỷ hoại được.



Nghe bọn họ mỗi người một câu ngả ngớn hệt như lưỡi dao lạnh băng đâm thẳng vào trái tim cô, Vân Khanh nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, tay chân lạnh lẽo đến hốt hoảng.

Cô chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, chua xót muốn khóc như này.

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.

” Cô cố gắng chống đỡ thân thể, nhẹ nhàng nói một câu.

Trong phòng có phòng tắm và nhà vệ sinh, cô đi vào rửa mặt, nhìn mình trong gương hệt như gà rớt vào nồi canh, không khỏi tự giễu.

Nhớ tới thái độ của Thích Hàn, toàn thân phát lạnh.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, huống hồ cô còn thích anh như thế, thế nhưng một câu không chút nào để ý “Bạn học cấp ba” chối bỏ tất cả.

Chưa từng có bạn học mới nào của anh biết về cô.

Là trước nay anh không quá để ý.

Vân Khanh không ngừng dùng nước lạnh hất lên mặt, một lần lại một lần mà cọ rửa, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể làm cô cảm thấy tốt hơn một chút.

Chỉ là trái tim đau đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống.

Ủy khuất đến cực điểm.

Cô nhắm mắt lại, thầm hô một hơi, nỗ lực đối mặt với chính mình trong gương nặn ra nụ cười, xoay người vừa muốn đi, lại đột nhiên nhìn thấy cái gì.

Vân Khanh ngồi xổm nhặt, nhìn đến trong hộp còn lại hai tờ khăn giấy, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao mà nắm ở lòng bàn tay.

Trong đầu lại hiện ra hình ảnh ở trạm chờ giao thông công cộng.

Người kia săn sóc đến cực điểm.

Là điều ấm áp duy nhất giữ ngày hè rét lạnh.

Cô yêu quý mà nhìn thoáng qua khăn giấy, cầm nó lên, vừa muốn mở cửa đi ra ngoài.

Lại nghe thấy Hứa Văn Sướng cà lơ phất phơ hỏi: “Anh Thích, cậu đối với tiểu thanh mai kia là thái độ gì?”

Phó Minh cũng đi theo hỏi: “Đúng vậy, nghe nói hai người còn có hôn ước? Về sau cậu sẽ cưới cô ấy sao?”

Mấy bạn học đại học như là nghe được cái gì hiếm lạ, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin tưởng.

“Anh Thích sẽ không thật sự muốn cưới đó chứ?”

Cách một cánh cửa Vân Khanh nghe thấy vậy, thân mình đột nhiên run rẩy, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa càng thêm chặt, hô hấp trở nên dồn dập.

Không bao lâu, cô nghe được câu trả lời kia khiến cả người cô phát lạnh.

“Ai nói tôi sẽ cưới tên dính người kia, hệt như thuốc bôi trên da chó, phiền muốn chết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui