Trong phút chốc, cả người phịch một tiếng ngã xuống trên mặt đất, cô vốn mặc váy màu trắng nhưng lúc này đầu gối đã ngả sang màu đỏ.
Váy cũng nhiễm một chút dơ bẩn.
Động tĩnh này căn bản không khiến người ngồi trên ghế lô chú ý tới, trái tim Vân Khanh vô tình bị tàn phá, hoàn toàn sụp đổ.
Từ trước đến nay những điều cô làm đều không phải cọng rơm cuối cùng.
Mà là vô số lần tích lũy, hoàn toàn đạt tới cực điểm.
Cô ngã ngồi trên mặt đất, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc mình theo đuổi anh, mỗi một lần đều là sự chân thành của cô bị dẫm đạp, từ trước đến nay anh chưa từng đáp lại.
Cô vẫn luôn hèn mọn như vậy, vì anh mà từ bỏ Bắc Đại, vì anh mà học nấu cơm đến nỗi tay bị phỏng, vì anh mà đan khăn quàng cổ, vì anh mà đánh mất chính bản thân mình…
Cô vẫn luôn cho rằng, mình không giống như những nữ sinh khác.
Nữ sinh ở bên cạnh Thích Hàn, cũng chỉ có cô là gần anh nhất.
Kết quả, xác thực là bị thiên hạ chê cười.
Vân Khanh từ trên mặt đất ngồi dậy, mặt không biểu tình mà mở cửa phòng vệ sinh ra, thấy được sương khói lượn lờ bên trong, khuôn mặt tinh xảo của Thích Hàn, xương cằm rõ ràng, đôi mắt đẹp khó nói nên lời.
Vẫn giống như trước, làm cô động tâm rồi lại nhẫn tâm chà đạp nó.
Mà bánh kem trên bàn, cũng đã nằm trong thùng rác.
Trái tim chết lặng tựa hồ sẽ không đau, Vân Khanh thậm chí có chút không thể tin tưởng, hiện tại cô cư nhiên còn có thể tâm bình khí hòa mà cười, tuy rằng tóc bị nước mưa xối, màu trắng của váy áo cũng nhiễm dơ bẩn, nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng ngời.
Thậm chí, cùng với nơi tối tăm trên ghế lô, không hợp nhau.
Thanh âm của cô trước sau như một địa, đem vết thương giấu ở trong lòng, “Em có chút việc, đi trước.
”
Ngay sau đó, mọi người trợn mắt há hốc mồm, cô nhặt bánh kém ở trong thùng rác lên, ra khỏi phòng bao.
Toàn bộ hành trình, không nhìn Thích Hàn một cái.
“Anh Thích, Vân Khanh đây là làm sao vậy? Hôm nay không phải sinh nhật cậu sao?” Hứa Văn Sướng phản ứng lại đầu tiên, tràn đầy kinh ngạc hỏi.
Thích Hàn cứng họng, cô từ trước đến nay sẽ không ngỗ nghịch anh ta như vậy, sao đột nhiên đi rồi…
Thậm chí, trong lòng anh ta có một loại khủng hoảng, giống như đồ vật trân quý bị tuột mất, nhưng như thế nào cũng không biểu hiện ra được.
Anh ta nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, không để ý mà nói: “Không sao, chắc lại giận dỗi vô cớ.
”
“Để tôi gọi về là được rồi.
”
Anh ta mở khung tin nhắn ra, ngón tay thon dài trắng nõn tùy ý gõ hai chữ, "Trở về.
"